Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu

Chương 117 :

Ngày đăng: 01:23 19/04/20


Trong một căn phòng với kiến trúc Châu Âu cổ kính. Một người đàn ông có vẻ cao tuổi với mái tóc trắng đang ngồi

trên chiếc ghế phủ lông báo. Tuy tuổi cao nhưng vẻ lão luyện thì không

hề mất đi. Trên người ông tỏa ra một khí thế bức người.



Lúc này có một tiếng gõ cửa……



Cốc….Cốc……Cốc…..



-Vào đi!!!!!!



Cạch….



Cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên từ tốn bước vào. Giọng cung kính vang lên:



-Bẩm lão gia!!!!!! Quan hệ của Thiếu gia cùng với Lâm tiểu thư đã tiến triển vô cùng nhanh ạ!! Theo người của tôi thông báo thì hôm nay thiếu gia

còn dẫn Lâm Tiểu Thư đến Hầm Hắc Thạch ạ!!!!!



Ông ta nghe người đàn ông nói vậy thì đôi mắt vốn dĩ đang nhắm nghiền bỗng mở ra.



-Tốt lắm! Chờ đợi lâu như vậy cũng đủ rồi! Cho dù cái thứ tình yêu gì đó

trong nó chưa đủ sâu thì cái tin tức chúng ta sắp nói này cũng sẽ khiến

cho nó can đảm hơn. Đi!!!!!!!! Đi Đi! Nói với nó tối mai ta có chuyện

muốn nói với nó!!!!!! Kêu nó phải trở về gặp ta!



-Dạ!



Người

đàn ông cất tiếng trả lời xong đóng lại cánh cửa. Còn ông ta-Người đàn

ông lão luyện này chính là ông nội trong truyền thuyết của Dương Lãnh

Phong---------Dương Lãnh Mặc.



Ông ta chính là lão đại của giới

thương nghiệp. Một thời làm mưa làm gió trên thương trường. danh tiếng

bao trùm cả hắc đạo lẫn bạch đạo. Cho dù bây giờ ông ta đã không còn xen vào chốn thương trường nhưng không ai dám xem thường ông ta!



Đúng vậy! Ông ta chính là Dương Lãnh Mặc trong truyền thuyết đó.



++++++++++++++++++++++



Cùng lúc này…




;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;;



Đi một

hồi nên quá mệt mỏi. Hắn và nó ngồi bên cạnh bờ biển. Nhìn làn song dao

động trên mặt biển . Như muốn gột đi hết mệt mỏi. Nó không tự chủ được

mà nhắm đôi mắt lại. Bỏ đi sự cảnh giác. Im lặng mà tựa vào vai hắn chìm vào giấc ngủ.



Hắn thấy đôi vai mình chợt nặng. Nhìn sang thấy nó im lặng ngủ.



Đôi mắt hắn nhìn ra xa xăm.



-CHúng ta cùng đón bình minh trên biển nhé!!!!!!



!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Sang sớm, tiếng song vỗ vào bãi biển. Ánh sang của mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên. Bao trùm cả khoảng không gian rộng lớn.



-Ưm ….-nó vươn vai một cái thì mới phát hiện mình đang bị ốm cứng. Trợn mắt nhìn ra là khuôn mặt phóng đại của hắn. Gương mặt nó không thể nào mà

quen thuộc hơn được nữa.



Đôi mi tâm hắn chợt nhíu lại. Cánh môi mỏng mím rất chặt.



Khuôn mặt nhìn rất ư là khó chịu.



Nó không tự chủ được bất giác mỉm cười. Đưa đôi tay lên xoa đi đôi mày đang nhíu chặt này.



Hành động này như đánh thức hắn dậy. Đôi mắt xanh dương chợt mở ra.



Nó không đoán trước được là hắn sẽ tỉnh dậy nên vô cùng bất ngờ. Hai đôi mắt chỉ như vậy nhìn chằm chằm nhau…………….



Một lúc sau nó mới lấy lại được tinh thần. Đẩy hắn ra rồi ngồi bật dậy.



-Ách,,, cái đó! Sang rồi! Chúng ta nên trở về thôi. Không là muộn học mất.-xong đưa tay lên nhìn đồng hồ.-5h30 rồi đó….



-Ừm.- Hắn trả lời một tiếng xong cũng đứng dậy. Phủi đi cát trên người. Rồi tiến lại chiếc xe.



Chiếc xe nổ máy rời đi. Để lại một bãi biển sáng sơm im lặng như nó vốn có.



Chỉ là ngoài hơi ấm của mặt trời ra,,, thì còn một cái vương lại. Chính là hơi ấm của thứ mang tên tình yêu……………………….