Thiếu Phu Bất Lương
Chương 104 : Thư từ trong cung (3)
Ngày đăng: 22:45 19/04/20
Vị Thiếu
Quân lại chờ tiếp, đợi thật lâu cũng không thấy động tĩnh gì, có chút
khẩn trương, “Nói chuyện đừng có nói một nửa chứ.”
Hách Liên
Dung cũng chán ghét người khác nói chuyện nói một nửa, tuy nhiên nàng
lúc này thật sự không phải đang cố ý, mà là nàng đột nhiên nghĩ đến,
nàng từ khi nhận được bức thư kia vẫn luôn vắt óc suy nghĩ bàn tính kế
sách, căn bản chưa từng nghĩ tới Bạch Lan rốt cuộc muốn cái gì?
Nàng viết
thư gửi tới là muốn tìm kiếm trợ giúp sao? Hay chỉ đơn giản là muốn giải tỏa cùng mình? Chính mình cơ bản không biết nàng rốt cuộc muốn cái gì,
liền mù quáng mà suy nghĩ con đường tốt nhất cho nàng, nếu nàng chưa
từng nghĩ tới thì sao? Tuy rằng Hách Liên Dung vẫn luôn cảm thấy loại
suy nghĩ này khiến cho ai nấy đều khổ cực giãy dụa rồi không tìm thấy
đường đi, ngay như chính nàng lúc mới vào Vị phủ cũng không phải từng có ý tưởng này hay sao? Cũng mặc kệ Bạch Lan có phải hay không không còn
đường để đi, phải hay không suy ngẫm tới quãng thời gian còn lại, kia
đều là vấn đề của chính nàng ta, lựa chọn ra sao là chuyện của bản thân
nàng ta, Hách Liên Dung cùng với nàng ta ở Vân Hạ là những người thân
thuộc nhất, như vậy cũng không thể có quyền thay nàng quyết định bất kỳ
chuyện gì.
Ai ngờ Vị
Thiếu Quân nghe xong lời nói của Hách Liên Dung thì rất là khinh thường, tà nghễ mà liếc nàng một cái, “Nàng như thế nào lại nghĩ mọi chuyện đều vô dụng a? Đừng quá coi trọng chính mình, nàng hiện tại có thể làm
chính là biểu đạt ý nguyện của nàng, cuối cùng dùng hay không cần, làm
hay không làm thì còn phải tùy người ta quyết định, có thể người ta
không cảm thấy chủ ý của người thối nát đâu.”
“Là… là như thế thật sao?” Hách Liên Dung sờ sờ mũi, Bạch Lan ở trong cung mới vài
tháng, nên biết thì hẳn đều đã biết rồi, không lý do gì mình phải đi nói với nàng nên làm thế nào mới đúng, chính mình nhiều nhất chỉ là một đề
nghị viên mà thôi, ngàn vạn lần phải hiểu rõ thân phận của chính mình.
“Nàng nói
cái gì đơn giản cơ?” Vị Thiếu Quân có chút đợi không được, “Nữ nhân hậu
cung nhiều như vậy, mỗi người đều thiên kiều bá mị, cho dù Bạch Lan ở
trước mặt hoàng thượng cởi hết y phục cũng không nhất định có thể giữ
được hoàng thượng.”
lại ngẩn ngơ vậy?” Hách Liên Dung đưa tay đến trước mặt hắn quơ quơ,
cười nói: “Nếu chuyện này thành công, ngươi có công đầu.”
Vị Thiếu
Quân vẫn chưa vì vậy mà dương dương tự đắc, nghiêm túc khác thường đứng
lên, đôi môi khép mở, “Liên Dong… Nàng còn muốn chạy sao?” Nhiều ngày
rối loạn đã có đáp án, sẽ không tự giác muốn có thêm càng nhiều, nhưng
trước mắt, hắn có cơ hội đó sao? Có tư cách này sao? Nếu đáp án của Hách Liên Dung là khẳng định, hắn sẽ không hề hối hận bản thân nhất thời xúc động ra tay gọn gàng dứt khoát chứ?
Nghĩ tới đây, Vị Thiếu Quân cũng đã bắt đầu suy nghĩ, vẫn là không nên hỏi thì tốt hơn.
Hách Liên
Dung cũng sửng sốt, “Đi? A! Đồ ăn hỏng mất! Quên đi ăn cơm rồi!” Nàng
trong thời gian này đại khái đã lây bệnh xúc động của Vị Thiếu Quân, lại chợt càng ngày càng giống nàng trước khi xuyên qua. Hách Liên Dung chạy tới phía trước, lúc gần đi thuận miệng gọi Vị Thiếu Quân, “Ngươi cũng
cùng đi!”
Ai người
vừa đi tới cửa, đang muốn mở cửa đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Hách Liên
Dung tưởng Bích Liễu đang giục, nói: “Lập tức đi….”
Ai ngờ cửa
phòng mở ra không phải Bích Liễu, mà là Ngô thị đang đứng ở trước cửa,
thấy Hách Liên Dung thì cười cười, “Đệ muội không nói không đi ăn cơm,
lâu như vậy còn chưa tới, bà nội bảo tẩu tới xem sao.”
Này thật
đúng là đối xử khác biệt, không đi ăn cơm còn có người hỏi thăm. Hách
Liên Dung bởi vậy càng thêm tin tưởng lão phu nhân sắp tới tuyên bố đổi
đương gia trong nhà, bằng không như vậy đề cao mình lên làm gì?
Hách Liên
Dung khách khí hai câu, rồi đi theo Ngô thị ra khỏi Thính Vũ hiên, Bích
Liễu đi ngay phía sau Hách Liên Dung, dưới chân không biết bị cái gì
ngáng phải, cả người ngã gục trên người Hách Liên Dung. Hách Liên Dung
vội quay đầu đỡ lấy nàng, Bích Liễu sau khi đứng vững, nhỏ giọng nói:
“Thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia trong phòng nói chuyện gì quan trọng
không? Đại thiếu phu nhân vừa rồi đứng ở cửa thật lâu rồi mới gõ cửa.”