Thiếu Phu Bất Lương
Chương 117 : Đại hội hoa khôi (10)
Ngày đăng: 22:45 19/04/20
Bạch Ấu Huyên có tâm lý đấu tranh như vậy, Vị Thiếu Quân hoàn toàn không biết. Hắn đưa Bạch Ấu Huyên trở về, lập tức vội vàng trở về nhà, đuổi theo tới Thính Vũ hiên mới phát
hiện Hách Liên Dung còn chưa trở về, nhắc tới những chuyện vừa qua, đi
cả quãng đường, tức giận không khỏi tiêu tan một nửa, ở trong phòng Hách Liên dung ngồi cũng không được, cuối cùng lấy từ trong lòng ra vật gì
đó nhìn ngắm hồi lâu, nửa phần tức giận còn lại cũng tiêu hết.
Hách Liên
Dung đâu, từ trên núi đi xuống, đột nhiên nhớ ra đã lâu ngày không gặp
Tiền Kim Bảo, trừ bỏ những ngày tới Tuyên Pháp tự, trở về cũng đã vài
ngày, vẫn không cùng nàng liên lạc. Cho nên, nàng sau khi xuống núi liền tới thẳng Hàn phủ, Tiền Kim Bảo đang cùng Hàn Sâm học viết chữ, đúng
thời điểm không kiên nhẫn thì Hách Liên Dung xuất hiện, vì thế cho Hàn
Sâm nghỉ một ngày, bản thân lôi kéo Hách Liên Dung ăn chơi cả ngày.
Trong
khoảng thời gian này, nàng sống đến thực mệt mỏi, dùng lời của nàng mà
nói, hơn nửa tháng này mỗi ngày đều sống trong nước sôi lửa bỏng, thường xuyên phải đi tham gia cái gì mà thục nữ tụ hội, nàng cũng sợ bản thân
khiến Hàn gia mất mặt, lúc tham gia cái tụ hội gì đó ngay tại trên tất
buộc một sợi dây thừng, khống chế tốc độ bước đi, đi đường chậm, nói
chuyện làm việc tự nhiên sẽ không thể hấp tấp được nữa.
Hách Liên
Dung nghe được dựng thẳng ngón tay cái, lại nghe được Tiền Kim Bảo dào
dạt đắc ý nói Hàn Sâm nhìn thấy nàng buộc dây thừng trên chân, đau lòng
khi thấy nàng cứ lặp đi lặp lại, rõ ràng bội phục sát đất. Thì ra chuyện này còn có một tầng hàm nghĩa sâu đậm đâu, về sau nào có ai dám nói nữ
nhân chanh chua chỉ biết khóc lóc om sòm không chút trí tuệ, nàng liền
với người đó nói!
Hai người
cả ngày ăn chơi cho tới khi mặt trời lặn ở phía tây, khi chia tay Tiền
Kim Bảo nhắc nhở Hách Liên Dung sắp tới để ý Vị Thiếu Quân, bởi vì đại
hội hoa khôi bắt đầu rồi. Hách Liên Dung cũng không dám nói mình đang
muốn giúp Bạch Ấu Huyên nghĩ cách, sau lại tác hợp bọn họ với nhau…. Sợ
bị đánh.
Vì thế, chờ tới khi Hách Liên Dung trở lại Thính Vũ hiên, Vị phủ đã dùng xong cơm
tối, Hách Liên Dung vừa bước vào sân đã gặp Bích Liễu, nói Vị Thiếu Quân đang ở trong phòng chờ nàng.
Cư nhiên có thể trở lại nhanh như vậy? Hách liên Dung còn tưởng rằng hai người này
không nhịn được đang ân ân ái ái như keo sơn gắn bó đâu? Điều chỉnh một
chút vẻ tươi cười trên mặt, Hách Liên Dung mở cửa phòng ra, thân ảnh Vị
Thiếu Quân dưới ánh sáng nhàn nhạt nhìn không quá rõ ràng, vẫn không
nhúc nhích ngồi ở trước bàn. Dường như còn mang theo chút ngưng trọng.
“Làm gì mà
chỉ được một lần mà thôi, ngày là do nàng chọn còn không nói, trước khi
vào phòng còn bắt đại ca uống một nước bùa. Đại ca mấy ngày hôm trước
vừa uống qua một chén, nói khi làm chuyện kia cũng không thích hợp,
chân tay như nhũn ra, còn làm được cái gì! Gặp Chu Công cũng chẳng khác
nhau là mấy!”
Hách Liên
Dung vẫn không nói gì, xem ra Vị Thủy Liên có một việc nói không sai,
Ngô thị mong có con đến phát điên rồi, không chỗ nào không cần mẫn tích
cực. Cũng khó trách Vị Thiếu Huyên buồn bực như vậy, loại chuyện riêng
tư như vậy hắn chắc hẳn cũng chỉ có thể nói với Vị Thiếu Quân, càu nhàu
phát tiết.
“Đúng rồi…. Người cùng Bạch cô nương nói chuyện thế nào rồi?” Hách Liên Dung hồi
lâu mới phát hiện vấn đề quan trọng nhất này vẫn chưa có hỏi đâu.
“Không nói chuyện thế nào cả, nàng đi rồi chúng ta cũng xuống núi luôn.” Vị Thiếu Quân chẳng hề để ý nói.
“Thật là
uổng công ta khổ tâm.” Hách Liên dung hít một hơi, “Hai người các người
cũng không biết sao lại như vậy, một người không chịu nói, một người
không chịu hỏi, hiểu lầm không phải vì vậy mới hình thành sao? Nàng căn
bản không nghĩ tham dự cái gì đại hội hoa khôi, ngươi cũng căn bản không muốn nàng tham gia, kết quả thì sao? Kết quả nàng tham gia rồi.” Hách
Liên Dung ném ra ánh mắt xem thường, “Này không phải hai người các người vướng mắc vấn đề thấu hiểu nhau sao? Ngươi nghe được lời ta nói với
nàng ấy đi? Nói không sai đi? Ta đã cho ngươi mở đầu tốt như vậy, ngươi
như thể nào còn không biết mở rộng lòng mà nói rõ ràng đâu?”
“Ta cũng
muốn mở rộng cõi lòng a, chỉ là không xác định nàng muốn nghe hay
không.” Vị Thiếu Quân vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hách Liên
dung, “Nhưng mà hiện tại ta xác định, mặc kệ nàng muốn nghe hay không,
ta đều phải nói cho nàng nghe, như vậy, ít nhất mấy chục năm sau nhớ lại thời điểm này, sẽ không bởi vì bản thân không có dũng khí hỏi ra câu
hỏi đó mà hối hận không kịp.”
Vị Thiếu
Quân nói lại lời của Hách Liên Dung, nàng không tiếng động cười, “Trẻ
nhỏ dễ dạy, ngày mai phải đi tìm nàng nói cho rõ đi thôi.”
“Ta hiện
tại muốn nói.” Tầm mắt Vị Thiếu Quân vẫn dừng lại trên người Hách Liên
Dung, hầu kết nhẹ rung, “Ta nghĩ…. Ta dường như đã thích nàng.”