Thiếu Phu Bất Lương

Chương 123 : Đưa ra lựa chọn (4)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy ngốc nghếch rồi, Hách Liên Dung gật gật đầu, lúc này mới ra vẻ đã hiểu.

Hách Liên

Dung hỏi xong, Vị Thiếu Quân lại có chút khẩn trương, đầu ngón tay vô

thức ma sát với thảm trải trong xe, ánh mắt mơ hồ không rõ. Hách Liên

Dung nhìn mà thấy buồn cười, lấy hai tay ôm lấy đầu gối trước ngực,

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Vị Thiếu Quân lập tức lắc đầu, “Không có, không muốn hỏi gì cả.”

“Không muốn biết bố Pitt là ai à?”

Vị Thiếu

Quân lắc đầu, sắc mặt đã có chút buồn bực, nói chung vẫn rất để ý, lại

cố tình không hỏi ra khỏi miệng được. Vạn nhất lại là một kẻ trẻ tuổi

tài cao, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, kính già yêu trẻ, tiền đồ vô

lượng, chính hiệu công tử đẹp trai, thiếu niên lang trong thời kỳ hỗn

loạn thì sao? Chẳng phải so với bản thân mình thì thật chẳng đáng hay

sao?

Vị Thiếu

Quân cúi thấp người, ngục xuống người Hách Liên Dung, ôm thắt lưng của

nàng nói: “Mặc kệ, nàng hiện tại là lão bà của ta, ta không buông tay,

không ai có thể cướp được.”

“Thật sự không quan tâm ta nhớ thường kẻ khác?”

Vị Thiếu

Quân suy nghĩ thật lâu, miệng ngâm nga một câu nói, khóe môi khẽ cong

cong, “Sau này nếu không thể khiến trong lòng nàng chỉ nghĩ tới ta,

không bằng ta bắt lấy nàng, trói nàng lại với ta.”

Không biết

lời này có được tính là lời ngon tiếng ngọt hay không, dù sao Hách Liên

Dung cũng cảm thấy rất hưởng thụ, bất giác dùng ngón tay sờ nhẹ lên tóc

Vị Thiếu Quân, giống như miêu con giương móng vuốt vậy, “Vậy huynh đã

nghĩ ra ba chữ kia chưa?”

Vị Thiếu

Quân thay đổi tư thế, thoải mái mà ngả đầu lên trên đùi Hách Liên Dung,

cho nàng một đáp án rất rõ ràng, “Không nghĩ ra.”

“Thực ngốc!” Hách Liên Dung vỗ vỗ đầu hắn, “Ta thay đổi chủ ý, trước khi huynh nghĩ ra, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách đi.”
Vị Đình Ngọc nghe tới đó lại càng kinh ngạc, “Cháu… Cháu sao lại biết…”

“Bác có thể đi hỏi Vân Khải, xem có biết một người tên là Mộc Vân.” Vị Thiếu Quân

chỉ chỉ vào mình, “Tuy rằng cháu không đi chõ mồm vào, nhưng lòng hiếu

kỳ đương nhiên vẫn có, Vân Khải công tử lại một người rất dễ kết giao,

nghĩ muốn tiếp cận hắn trở thành tri kỷ, không khó chút nào.”

Vị Đình

Ngọc không hề nghĩ tới Vị Thiếu Quân lại có thể làm tới bước này, tự

trấn định nói: “Không tồi, ta trộm đồ cổ trong nhà đi giúp Vân Khải công tử vào kinh ứng thi, nhưng đây cùng lắm cũng chỉ là giúp đỡ về mặt vật

chất bên ngoài, Vân Khải là đệ đệ của Vân Sơn, ta giúp đỡ hắn cũng có gì không được, cho dù chuyện này bị nương biết được, cũng không phải là

chuyện gì quá to tát.”

“Bác tự

nhiên sẽ nghĩ như vậy, nhưng chỉ sợ có người không nghĩ như vậy. Bác có

từng nghĩ đến một nam tử vì nguyên nhân gì sẽ bỏ gia đình bỏ nghề

nghiệp, không tiếc làm một kẻ ngỗ nghịch chưa? Lúc trước Vân Sơn công tử như vậy….” Vị Thiếu Quân đứng dậy, nhìn Vị Đình Ngọc đang che đậy rất

tốt, nhẹ giọng nói: “Hiện tại, Vân Khải có cái nhìn như thế nào về bác,

bác muốn nghe không?”

Sắc mắt Vị Đình Ngọc đột nhiên biến đổi, nhíu lại đôi mi, trên mặt mang theo thần sắc không thể tin tưởng, “Ta không….”

“Bác không muốn nghe vậy thì có thể nhìn, trên mặt quạt của Vân Khải có đề thơ, bác lưu ý một chút, hẳn là sẽ thấy được.”

“Thơ….” Vị Đình Ngọc tập trung nhớ lại, sắc mặt càng thêm khó coi.

Vị Thiếu

Quân cười nói: “Bác không cần khẩn trương, cháu cũng không tính mang

chuyện này nói ra cho mọi người biết, quan hệ của bác cùng Vân Khải cũng không tới lượt người khác bình luận, cháu chỉ muốn kính nhờ bác, giúp

chiếu cố chất tức phụ, tin rằng bắc cũng hy vọng Vân Khải có thể vào

kinh sẽ có người chiếu cố, đôi bên đều vạn toàn, bác cớ gì lại không

làm?”

Vị Đình Ngọc không biết nói gì, qua hồi lâu mới hỏi: “Chuyện này còn có ai biết nữa?”

Vị Thiếu Quân nhún nhún vai, “Bác còn muốn ai biết nữa?”

Vị Thiếu

Quân nói câu này thì đã đi được một đoạn khá xa, hắn cũng không định ở

lại Nghênh Xuân lâu quá lâu, chỉ đến để Vị Đình Ngọc suy xét một chút,

bản thân thì ra khỏi Vị phủ, phân phó xa phu: “Tới Vị Tất Tri.”