Thiếu Phu Bất Lương
Chương 130 : Đương gia Liên Dung (2)
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
-Phụ trách phòng bếp không phải là Mãn thúc sao? – Hách Liên Dung nhìn về phía Bích Liễu lên tiếng hỏi.
Bích Liễu gật đầu đáp: “Một đoạn thời gian trước bệnh cũ của Mãn thúc tái phát nên xin nghỉ, chưa biết bao giờ mới trở lại nên hiện tại do Lý Minh quản lí phòng bếp.”
-Nếu đã là tạm thời phụ trách thì càng không nên làm ra những chuyện
như vậy, nếu tất cả những người có trách nhiệm trong Vị phủ đều nhồi
nhết hết người quen của mình vào đây thì Vị phủ có giàu cỡ nào cũng sớm
không chống đỡ nổi.
Lý Minh nghe Hách Liên Dung nói vậy trên mặt lúc đỏ lúc trắng, vị nữ
đầu bếp kia lại tiến đến trước mặt Hách Liên Dng nịnh nọt thêm vài câu:
“Thiếu phu nhân nói chí phải, làm kẻ dưới nào có đạo lý không biết nghĩ
cho chủ tử, Lý Minh ỷ vào hắn là đồ đệ của Mãn thúc nên vô pháp vô
thiên, không cần biết đến trên đầu hắn là ai nữa rồi.”
Hách Liên Dung vẫn giữ nguyên thái độ nhìn vị nữ đầu bếp này một chút mới lên tiếng hỏi: “Bà… họ Cao đúng không?”
-Trí nhớ thiếu phu nhân thật tốt, sáng nay mới nói qua một lượt người đã nhớ hết. Chồng nô tì họ Cao, bình thường mọi người hay gọi là Bình
tẩu.”
-Được, Bình tẩu, bà nói chuyện này nên giải quyết thế nào bây giờ.”
-Thiếu phu nhân hỏi ta?
Bình tẩu vô cùng ngạc nhiên xen lẫn vui sướng, suy nghĩ một chút mới
lên tiếng trả lời: “Thiếu phu nhân, ta nghĩ cần phải phạt thật nặng,
trước tiên phải cách chức Lý Minh, sau đó cắt tiền tiêu vặt một tháng
của ông ta và Nhị Tâm, giết gà dọa khỉ, cũng để cảnh cáo những kẻ khác!”
Hách Liên Dung gật đầu: “Phạt thì đương nhiên phải phạt rồi.”
Nghe xong lời này Nhị Tâm vội vã dập đầu: “Thiếu phu nhân, nếu muốn phạt xin hãy phạt nô tì, đừng phạt Minh Thúc.”
Bình tẩu hừ lạnh một tiếng: “Phi, ngươi có thân phận gì hả, dám sai bảo thiếu phu nhân hay sao?”
Nhị Tâm lại bị vu thêm tội danh nữa nên càng hoảng lại muốn dập đầu,
-Biết ơn cũng được, oán hận cũng không sao, bọn họ sai thì cũng sai
rồi, thương xót cũng không phải lý do thoái thác sai lầm…” Hách Liên
Dung dứt lời quay đầu lại nhìn Bích Liễu: “Thế nào? Vừa rồi ngươi thấy
ta phạt bọn họ có nặng hay không?”
-Cũng không phải gì quá nghiêm trọng, có điều Mãn thúc là người khi
lão phu nhân vào phủ mang đến, tuy rằng một mức chỉ quản lý phòng bếp
nhưng lại rất được lão phu nhân tín nhiệm, vì vậy đối với kẻ dưới ông ta cũng có chút uy quyền. Lý Minh lại là đồ đệ của Mãn thúc, không nể mặt
sư cũng phải nể mặt phật, chuyện ngày hôm nay người chỉ cần trách mắng
hai ba câu cũng coi như xong.
Hách Liên Dung lắc đầu: “Từ việc nhỏ mà nhìn ra việc lớn, nếu ngay từ lúc đầu ta đã mập mờ không rõ ràng, thả lỏng bọn họ, để quyền lực trong tay bọn họ không hạn chế, chưa chắc bọn họ đã tận tâm tận lực vì Vị
phủ, trái lại khiến bọn họ không tự biết phương hướng, trọng trách của
mình. Quyền lực khiến con người ta suy thoái, hủ bại, không phân lớn
nhỏ, từ quan chức tai to mặt lớn cho đến cái phòng bếp nho nhỏ này nhà
chúng ta, nơi nào mà chẳng như nhau.”
Bích Liễu nghe nàng nói xong cái hiểu cái không gật đầu, Hách Liên
Dung biết nàng chưa hiểu hết nhưng cũng không tiếp tục giải thích, cùng
nàng trở về đình.
Vị Thiếu Quân đã sớm đứng ngồi không yên, thấy Hách Liên Dung trở lại rồi thấy đồ ăn bưng trên tay Bích Liễu lại không khỏi có chút thốn. Sớm biết Hách Liên Dung đã không có thiện chí mời bọn Phương đại thiếu ăn
uống, giờ hắn cũng chẳng dám nhiều lời, im lặng xem kịch là tốt rồi, đỡ
đến lúc cơn tức giận của nàng chưa trôi hết lại tóm lấy mình tính sổ.
Thế nên bằng hữu là để làm gì? Đương nhiên là để bán đứng thôi!
Bọn Phương đại thiếu đã sớm sốt ruột chờ chiêu của Hách Liên Dung,
thấy nàng bước vào đều đứng lên nghênh tiếp, đợi Bích Liễu đặt đồ ăn lên bàn xong bọn họ liền vây quanh xem, vô cùng hoài nghi nhìn nhau, Phương đại thiếu ngạc nhiên hỏi: “Tẩu tử, đây là món ăn sở trường của tẩu sao? Cơm rang trứng?”
Hách Liên Dung cười cười: “Thực ra cũng không phải món sở trường của
ta, mà là quy củ đãi khách của nước ta. Người Tây Việt ta vô cùng chú
trọng trong việc ăn uống, chú trọng thức ăn phải tương ứng với thân phận của mỗi người, chỗ cơm rang trứng này còn là quá phận với các vị rồi
đó!”