Thiếu Phu Bất Lương

Chương 131 : Đương gia Liên Dung (3)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Không chỉ mấy người Phương đại thiếu cảm thấy phức tạp, Vị Thiếu Quân cũng nghi hoặc không thôi. Thật ra mà nói mấy kẻ này cũng không phải chuyên gia ẩm thực, bình

thường sơn hào hải vị không biết ăn được bao nhiêu nhưng dựa vào món cơm rang trứng này cũng quá coi thường bọn họ đi. Có điều thịnh tình khoản

đãi của Hách Liên Dung khiến bọn họ không thể chối từ, ai biết mới ăn

một miếng phải phun ra ngay, Phương đại thiếu lè lưỡi nói: “Tẩu tử, mặn

quá!”



Hách Liên Dung nhà nhã ngồi xuống: “Nhàn? Các ngươi thường ngày không có việc gì làm, cũng có thể coi là những kẻ nhàn rỗi!” (Trong tiếng

trung mặn và nhàn phát âm giốnh nhau.)



-Không phải vậy, ta nói là cơm mặn quá!



Phương đại thiếu còn muốn phân bua nữa nhưng Mã thiếu gia bên cạnh

vôi chọc hắn một cái, mấy tên còn lại cũng thức thời mà im lặng, trên

mặt hiện rõ vẻ lúng túng xấu hổ.



Trương đại thiếu đứng dậy nói: “Tẩu tử, chúng ta đích thực là những

kẻ nhàn, còn Thiếu Quân xem ra là bề bộn công việc, chúng ta cũng không

dám làm phiền nữa!”



Mấy tên còn lại cũng biết ý liền đứng lên, lúc này Phương đại thiếu

mới hiểu được thâm ý của Hách Liên Dung, cảm thấy vô cùng bất mãn: “Tẩu

tử, chị sai rồi, muốn đuổi chúng ta đi cứ nói thẳng một tiếng, cần gì

phải phí công giở thủ đoạn như vậy! Vô duyên vô cớ lại… lãng phí thức

ăn!”



Hách Liên Dung không nhịn được bật cười đáp lại: “Phương Thiếu Gia

không hổ danh là phú hộ lương thực, cũng hiểu rõ làm ra hạt gạo không dễ dàng gì, có điều Phương thiếu gia hiểu lầm ta rồi, chỗ cơm này tuy có

hơi mặn nhưng lại là thứ ta đặc biệt chuẩn bị cho các vị. Món cơm rang

trứng này không ra cơm cũng không ra trứng, cơm trứng hỗn loạn, khó có

được trên những bàn ăn cao quý thanh nhã, cùng với mấy người suốt ngày

lượn lờ phố xá kiếm chuyện sinh sự tiêu khiển quả có sự tương đồng,

giống nhau chỗ có thể có, có thể không, không lên nổi bàn ăn, hợp nhau

quá đi chứ còn gì!”



Bị Hách Liên Dung móc máy một phen khiến mặt Phương đại thiếu rốt cục cũng phải biến sắc: “Tẩu tử, chị nói vậy không phải quá xúc phạm người

ta hay sao, chúng ta tốt xấu gì cũng là những nhân vật có uy tín danh dự trong thành Vân Trữ, người người thấy chúng ta đều phải kêu một điều

“thiếu gia” hai điều “thiếu gia”, sao có thể nói là có thể có có thể

không, không lên nổi bàn ăn?”



Hách Liên Dung hừ một tiếng, mặt trầm xuống nói: “Các ngươi là những

kẻ có uy tín danh dự? Các ngươi đã làm những gì khiến người khác phải

kính trọng? Nếu không phải nhờ nhà các ngươi giàu có, ai mà thèm gọi các ngươi một tiếng thiếu gia! Tục ngữ nói không sai, ba mươi năm đầu nhìn

cha kính con, ba mươi năm sau nhìn con kính cha, nhưng các ngươi nhìn

lại bản thân mình xem, tương lai thê lương u ám của cha chú các ngươi
Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ có một khoảng thời gian tận hưởng cái gì

đó mới mẻ, nhất định nó có gì đó thu hút, thú vị, nhưng đến khi nàng

không tốn chút sức lực nào đạt được, ngay trong ngày đầu tiên liền chán

ghét nó.



Nàng chậm rãi bước đến trước cửa, xuyên qua rèm cửa nhưng không thấy

thân ảnh của người vốn đang ngồi ngoài cửa, cố tiến sát thêm chút nữa,

ngó trái ngó phải đều không thấy một bóng người. Bích Liễu đến bên cạnh

Hách Liên Dung, nương theo tầm nhìn nhìn của nàng mà khẽ cười: “Thiếu

phu nhân đang tìm nhị thiếu gia ư? Có lẽ người đã về phòng ngủ rồi, hay

để nô tì gọi người qua đây?”



-Haiz.



Hách Liên Dung thở dài một tiếng định cự tuyệt nhưng nàng vẫn chần

chừ chưa ngăn lại nước chân Bích Liễu, Hách Liên Dung nghĩ chính bản

thân mình đang cố ý, cố ý nói chậm lại một chút để Bích Liễu kịp gọi hắn sang. Đối với sự lười nhác của nàng, Vị Thiếu Quân chắc có thể giải

thích được, tâm sự cùng hắn không biết chừng có thể giải tỏa tâm trạng.

Hoặc cũng có thể nói với hắn một chút về quan điểm của nàng, tên kia

thoạt nhìn có vẻ thông mình nhưng thực chất ngốc một cách lợi hại, đại

khái không hiểu nổi ý đồ của nàng với hắn ngày hôm nay. Nàng muốn nói

cho hắn biết, Vị Thiếu Quân, đời này ngươi đã trêu chọc đến ta cũng đừng mong với đến tiểu nhị, tiểu tam nào khác nữa!



Bởi vậy nàng cũng không ngăn Bích Liễu lại, để nàng bước ra khỏi phòng mình.



Thế nhưng Bích Liễu lại không tìm được Vị Thiếu Quân, trong phòng hắn không một bóng người, lại đi một vòng quanh viện cũng không thấy, đến

hỏi nha hoàn trông cửa viện nàng ta nói có một nha hoàn tam đẳng đến gọi Vị Thiếu Quân đi.



-Nha hoàn đó không biết là người của viện nào, hành xử kiêu ngạo, tựa như một tiểu thư danh giá vậy!



-Tiểu thư danh giá? – Bích Liễu nghe nha hoàn này nói xong trong đầu

bất giác phác họa lại hình ảnh nha hoàn tam đẳng đã gặp trong nhà bếp

kia, quay đầu lại nhìn về phía của phòng Hách Liên Dung, Bích Liễu nhíu

chặt mày bước ra khỏi sân viện.



Hiện tại cũng không còn sớm nhưng vẫn còn là mùa hạ nên sắc trời cũng chưa tối lắm. Bích Liễu vừa mới bước ra khỏi cửa viện đã loáng thoáng

nhìn thấy hai dáng người, chính là chàng chàng thiếp thiếp đuổi bắt

nhau, lại nghe giọng nói Vị Thiếu Quân quát ‘đứng lại’, dáng người nhỏ

nhắn yêu kiều lại hoạt bát kia ngoảnh đầu lại, giọng nói giòn giã như

tiếng chuông kêu: “Chạy nhanh thêm một chút là bắt được rồi!”



Nhìn thế nào cũng là một bầu không khí tình chàng ý thiếp, ngọt ngào ấm áp liếc mắt đưa tình với nhau!