Thiếu Phu Bất Lương

Chương 133 : Đương gia khó làm

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Ngày thứ hai Hách Liên Dung dậy rất sớm, làm đương gia thường phải giải quyết nhiều chuyện linh tinh này nọ, đang lúc vội vàng xuất môn Vệ Vô Hạ lại chạy tới bái phỏng, nói có việc cần tìm Vị Thiếu Quân.



Hắn tới thì còn việc gì khác ngoài tiến hành đối thoại thân mật huynh

không ra huynh đệ không ra đệ với Vị Thiếu Quân. Hách Liên Dung sáng nay nghe Bích Liễu kể lại tối hôm qua khi nàng mang gia nhân đến, nha đầu

họ Mộ kia đang vung tay múa chân chuẩn bị đánh Vệ Vô Hạ, thấy người đến

liền vội vàng nhảy qua tường chạy mất, nếu đến muộn một chút có lẽ hôm

nay Vệ Vô Hạ đã phải vác cái mặt sưng húp chạy đến đây.



Nhưng Vị Thiếu Quân cũng còn chưa buồn tỉnh giấc, Hách Liên Dung lại

không rảnh tiếp chuyện hắn nên đành để hắn ngồi chờ, sau đó nhanh chóng

mang theo Bích Liễu rời Thính Vũ Hiên.



Hôm qua Vị quản gia đã nói với nàng mùa hè đến, chi tiêu của các phòng

đều phải tăng lên một chút, hơn nữa rèm treo mùa xuân cũng cần phải

thay, mùa hè cần chất vải nhẹ và thoáng hơn, quần áo cũng phải may mới

cho hợp mùa, cũng đã đến lúc cho người đi chọn vải; hơn nữa quan trọng

nhất là mừng thọ lão phu nhân, tuy nói rằng còn hơn một tháng nữa mới

đến nhưng Hách Liên Dung vẫn chưa có kinh nghiệm, một số việc vẫn nên

sớm chuẩn bị một chút.



Những việc này nghe chừng thật không ít, đó là còn chưa kể nhiều việc

lặt vặt khác Vị quản gia cũng không được phép tự quyết, nào là chi tiêu

của các viện, hay như đồ dùng cũ mùa vừa rồi cần phải nhanh chóng thu

dọn vào kho.



- Thiếu phu nhân, mấy hôm trước lão phu nhân có cho người mua một cân

trà ướp hoa thượng hạng, hôm đó đã xuất bạc nhưng tối qua hàng mới giao

đến, nhị tiểu thư nói hiện tại người không phải đương gia, biên lai giao nhận này vẫn nên giao lại cho nhị thiếu phu nhân tiếp nhận.



Hách Liên Dung nhận lấy biên lai từ tay Vị quản gia nhìn nhìn một lúc,

đúng là biên lai giao nhận từ một trà trang, viết rõ ràng một cân trà

thượng hạng một trăm năm mươi lượng bạc.



-Một cân trà…đắt đến vậy sao?



Hách Liên Dung đương nhiên biết trà thượng hạng thì giá phải cao nhưng

nàng hoàn toàn không hiểu gì hết giá trà, thậm chí các loại trà, cũng

đành lắng nghe Vị quản gia giảng giải cho.



-Trước đó thì không đắt như vậy, nhưng không biết lão phu nhân từ lúc

nào uống được loại trà thượng hạng này, sau đó uống các loại khác đều

thấy nhạt miệng nên đành phải tìm đúng loại trà này về cho người.
mở phong thư ra, vừa đọc vừa nói: “Coi như ngươi biết điều, không trực

tiếp đưa ngay cho Liên Dung.”



- Là Vị huynh giao cho ta, đương nhiên thư về phải gửi lại cho huynh rồi.



Vệ Vô Hạ cười vô cùng hiền lành, đầu ngón tay vô thức sờ nhẹ lên hộp

đựng ngọc của Vị Thiếu Quân, chiếc hộp phân làm hai tầng trên dưới, mỗi

tầng lại có mười sáu ngăn, bên trong lót lụa tơ tằm, mỗi miếng ngọc được sắp xếp ngay ngắn trong mỗi ngăn, hầu hết ngọc đều được xếp kín, chỉ

còn vài chỗ trống, Vệ Vô Hạ để ý đến góc trong cùng của hộp không phải

đặt một miếng ngọc mà là một lá bùa ba lớp màu vàng được đính với nhau

bởi chỉ hồng, nhìn thế nào cũng chỉ là một lá bùa giải hạn được người ta tùy tiện lấy về từ đền chùa.



-Lá bùa này có ý nghĩa đặc biệt gì không?



Vệ Vô Hạ với lấy lá bùa nâng lên lắc qua lắc lại trước mặt Vị Thiếu Quân.



-Đừng nghịch lung tung.



Vị Thiếu Quân mặc kệ bức thư đang đọc dở dang, vội giành lại lá bùa, cần thận đặt lại chỗ cũ, nhanh chóng đóng hộp lại: “Không hỏi mà lấy bị coi là trộm, giữa thanh thiên bạch nhật thế này ngươi không coi vương pháp

ra gì hay sao?”



Vệ Vô Hạ cười nhẹ: “Vậy nếu ta không nhìn nhầm thì bức thư này vốn nên giao cho tẩu tử, sao Vị huynh lại giật lấy mở ra đọc?”



Vị Thiếu Quân vốn muốn chống chế lại nhưng cúi đầu nhìn lá thư vẫn lồ lộ trong tay mình, không biết chối đi đường nào bèn cãi cùn: “Hai chúng ta là vợ chồng, đương nhiên như hai mà một, thư của nàng cũng là của ta,

vợ chồng đồng lòng, không gì chia cắt! Chưa nghe qua câu này hả?”



Vệ Vô Hạ đối với việc cải biên thành ngữ của Vị Thiếu Quân cũng không

lấy gì làm thú vị: “Tại hạ mới chỉ nghe qua câu vợ chồng như chim trong

rừng, họa lớn đến tự mình bay đi.”



-Ngươi đúng là thiếu hiểu biết, câu này phải là vợ chồng như chim trong rừng, họa lớn đến vẫn cùng nhau chạy.



Vị Thiếu Quân cũng chẳng muốn để tâm đến hắn liền tiếp tục chúi đầu vào đọc tiếp bức thư.



Thư hồi âm của Bạch Lan vô cùng đơn giản, một là nói Cao công công rất

tận tâm tận lực với nàng, hai là cung phi sủng tần trong cung cũng đối

tốt hơn với nàng, ba nói nàng bắt đầu tập luyện bí tịch, nhất định sẽ

cho Hách Liên Dung thấy được thành tựu của mình.



Cũng được, rất tốt, hoàn toàn đạt được sự kì vọng của Hách Liên Dung. Vị Thiếu Quân ngắm nghía bức thư đến nửa ngày mới ngẩng đầu hỏi Vệ Vô Hạ:

“Rốt cuộc ngươi là ai?”