Thiếu Phu Bất Lương
Chương 134 : Đại tiểu thư Vị phủ (1)
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
Vệ Vô Hạ hơi rướn mày một chút, Vị Thiếu Quân lắc nhẹ bức thư trong tay, không nhanh không chậm nhét lại vào phong thư: “Ngươi vừa nói sáng sớm
nay thư được gửi gấp đến, thương nhân bình thường không có cách nào thúc giục được quan phủ cho ngựa cấp bách gửi đến. Ta nhờ ngươi mang thư đến kinh thành chỉ mất tám ngày, không chỉ nhanh chóng có hồi âm lại mà
phản ứng của người trong cung cũng hoàn toàn như mong đợi, điều đó nói
rõ Cao công công tự mình nhận thư, làm việc hết công suất, cho dù cô ta
là sủng phi trong hậu cung, ta cũng không cho rằng đó là nhờ công trạng
của hơn một vạn lượng bạc.”
Đối với phỏng đoán của Vị Thiếu Quân, Vệ Vô Hạ không thừa nhận cũng
không phủ định, chỉ cười khẽ: “Đúng là thần thông quảng đại, Vị huynh
sao biết không phải là nhờ tác dụng của đống bạc kia?”
-Ta không phải thần thông quảng đại gì hết, là ngươi thần thông quảng đại.
Sắc mặt Vị Thiếu Quân hơi trầm xuống: “Ngươi tiếp cận chúng ta rốt cuộc là có mục đích gì?”
Vệ Vô Hạ vẫn không đổi sắc cười khẽ, ngâm nga một lúc mới trả lời: “Ta
đích thực có một số việc không thể nói rõ với Vị huynh, có điều làm
người ai chẳng có bí mật, ta với huynh quen biết nhau đều là ngẫu nhiên
tình cờ cả, với những việc giấu giếm Vị huynh, xin cho ta được cáo lỗi.
Còn về mục đích ư, kết thêm một người bạn nào có hại gì, nhất thiết phải nghiêm trọng đến như vậy hay không? Hơn nữa xem ra trước mắt việc Vị
huynh cần nhờ đến ta còn nhiều lắm.”
Vị Thiếu Quân nhìn hắn, bàn tay gõ nhẹ lên bức thư trên bàn, gật gật
đầu: “Ngươi đúng là rất có ích, có điều ta trời sinh lạnh bạc, không sợ
nợ người khác ân tình, nếu ngươi muốn đổi trác, nhờ vả gì ở ta thì mau
chết tâm đi.”
Vệ Vô Hạ phì cười: “Tại hạ xem trọng nhất là cá tính thẳng thắn của Vị
huynh, còn đáng quý gấp vạn lần so với những kẻ tiểu nhân giả dối.”
-Tâng bốc vừa thôi ông tướng.
Tuy nói vậy nhưng đối với lời nịnh hót của Vệ Vô Hạ, Vị Thiếu Quân cũng
thấy lâng lâng sung sướng, con người ai chẳng có chút hư vinh.
-Đúng rồi, Vị huynh chiều tối qua có gặp vị cô nương họ Mộ không?
Vị Thiếu Quân hừ cười gật gật đầu: “Sao thế? Lại bị ăn đòn hả?”
-Đương nhiên không rồi, ta chỉ đang nghĩ, cô ta có quan hệ họ hàng với
tuần phủ phu nhân, loại thiếu nữ có thân phận như vậy rất kiêu căng ngạo mạn, lại thấy cô ta dám nữ cải nam trang ban ngày ban mặt đến lầu xanh
đánh nhau giành hoa khôi, giờ lại giả trang nô tì trà trộn Vị phủ, chỉ
Liễu an bài đi nghỉ ngơi một chút, lại phái người đến các viện thông báo rồi mới ung dung bước vào trong phòng.
-Bà nội.
Hách Liên Dung vừa bước vào phòng liền chào môt tiếng, đồng thời liếc
nhìn một vòng đúng lúc thấy một vị phu nhân đầu búi tóc cao đang đứng
quay lưng về phía mình,trên người mặc xiêm y đỏ lộng lẫy, trên áo thêu
đầy hoa bướm sống động, vô cùng nổi bật. Lúc đó nàng ta đang xem xét một cái bình trong phòng, một lúc sau mới đặt xuống nói với lão phu nhân:
“Cái bình này chỉ là đồ tầm thường, bà nội nên sớm đổi cái khác đi,
không phù hợp với thân phận chúng ta.”
Lão phu nhân cũng chỉ nghe mà không trả lời lại, vẫy tay gọi lại: “Cháu
uống chút trà đi, chẳng biết nhìn đến ai, chỉ chăm chăm xem đồ thôi.”
Lời này của lão phu nhân khiến Vị Xuân Bình không hài lòng lắm, nàng ta
vừa quay người lại thì gặp Hách Liên Dung, trước tiên khẽ cười sau đó
mới nói với lão phu nhân: “Bà nội cũng biết vị thế của gia đình chúng
ta, đến cái bình tầm thường như này cũng bày biện, cháu cũng chỉ nhìn
xem một chút thôi.” Nàng ta nói xong lại quay về phía Hách Liên Dung,
thân mật hỏi han: “Đây có phải nhị đệ muội không?” (*nhị đệ muội: ý chỉ
em dâu, vợ của cậu em thứ hai.)
Nàng ta đánh giá Hách Liên Dung, Hách Liên Dung cũng nhìn nhìn đánh giá
nàng ta. Vị Xuân Bình tầm hai bảy, hai tám tuổi, thân người rất cao, kế
thừa làn da trắng tinh tế của Vị gia, cằm nhọn, hai mắt hẹp dài nhưng
không khiến người ta có cảm giác sắc bén, ngược lại đôi mắt biết cười
lại khiến người khác sinh ra vài phần cảm giác thân thiết.
Hách Liên Dung hành lễ: “Không biết đại tỷ trở về, đã để tỷ phải chờ đợi lâu rồi.”
Vị Xuân Bình vội vàng đỡ nàng dậy: “Không dám, không dám, nghe nói muội
là một quận chúa, cũng là người có thân phận cao quý, sao có thể hành lễ với kẻ bình dân như ta được.” Nàng vừa nói vừa thân mật nắm tay Hách
Liên Dung, hai người khách sáo với nhau đến nửa buổi, Vị Xuân Bình tấm
tắc khen ngợi: “Nhị đệ cũng thật có phúc khí, không ngờ cái tên tiểu tử
lông bông này lại lấy được một người vợ hiền thục đoan trang như muội.”
Những lời dễ nghe cũng khiến người ta yêu thích, Hách Liên Dung khiêm
nhường một hồi, ấn tượng đầu tiên về Vị Xuân Bình coi như cũng không tệ, đúng lúc đó Vị Thủy Liên từ ngoài bước vào, nhìn thấy Vị Xuân Bình cũng chẳng buồn chào hỏi gì, nhìn khắp bốn phía, xác định chỉ có mình Vị
Xuân Bình đến mới hơi nhíu mày hỏi: “Phiêu Phiêu đâu? Trong thư không
phải tỷ nói nó cùng đi đến đây sao?”