Thiếu Phu Bất Lương

Chương 135 : Đại tiểu thư Vị phủ (2)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Vị Xuân Bình bĩu môi nói: “Cái cô em chồng của muội như thế nào thì muội cũng tự biết rồi đó, có phải là người thành thật gì đâu. Được nửa đường thì đuổi kịp ta nói muốn cùng ta đến Vị phủ, suốt chặng đường chê ta đi chậm, lại còn đòi này đòi kia, cô ta cũng không mang bạc theo, toàn

dùng bạc của ta tiêu pha tốn kém.”



Vị Thủy Liên nghe những lời ca thán này cũng không đủ kiên nhẫn nữa liền nói chen vào: “Ta không quỵt bạc của tỷ đâu, muội ấy tiêu bao nhiêu ta

sẽ trả lại hết cho tỷ được chưa, mau nói con bé đâu rồi? Muội ấy trốn

nhà đi, đại ca con bé lo cuống hết cả lên.”



-Vậy muội cũng đừng gấp loạn lên như vậy chứ. Năm ngày trước con bé đó

trộm của ta hai mươi hai lượng bạc, bỏ mặc ta tự mình đi trước rồi, nói

là muốn đến thành Vân Trữ thăm đường, ta còn cho rằng cô ta đã đến đây

từ lâu lắm rồi mà.



-Cái gì!



Mặt Vị Thủy Liên tái nhợt kinh hãi, vừa buồn bực vừa phẫn nộ, chỉ là

không biết chị ta bực mình phẫn nộ vì lo cho cô em chồng kia hay do tức

Vị Xuân Bình trông người không cẩn thận.



-Muội yên tâm, con bé ấy không có thân thích gì trong thành Vân Trữ này, cuối cùng cũng phải tìm về với muội thôi.



-Muội ấy là một tiểu cô nương lang thang một mình bên ngoài sao ta có thể yên tâm được chứ?



Vị Thủy Liên thật muốn điên lên mất, ngồi một chỗ cũng không yên, chỉ hận không thể ngay lập tức bay đi tìm người.



-Vậy cũng không thể oán trách ta như vậy chứ.



Vị Xuân Bình lẩm bẩm một câu, không bằng lòng với thái độ của Vị Thủy

Liên những cũng không dám thái độ ra mặt, dùng tay quạt quạt gió: “Bà

nội, lúc nào đến giờ ăn cơm đây? Cháu từ sáng đến giờ chưa được ăn gì

hết.”



Vị Thủy Liên hừ một tiếng, không thèm để ý đến Vị Xuân Bình nữa, quay

sang nói cùng Hách Liên Dung: “Đệ muội*, muội thử phái vài người đi tìm

khắp trong ngoài thành xem thử, Phiêu Phiêu còn nhỏ, không biết chừng

lại gặp phải điều gì bất trắc.” (Đệ muội: em dâu)



Hách Liên Dung nghe vậy cũng đành gật đầu: “Vậy nhị tỉ vẽ bức họa, muội cho người đi tìm thử xem sao.”


mắt ra hiệu cho Vị Đông Tuyết chuồn sớm, khi Vị Đông Tuyết thành công

lặng lẽ rời khỏi phòng nàng mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôn sự của Vị

Đông Tuyết không thể trì hoãn được nữa, phải nhanh chóng bảo Vị Thiếu

Quân đi thăm dò ý tứ Trần Bình Thường kia mới được.



Lại ngồi thêm một lúc nữa Hách Liên Dung đứng dậy tìm cớ chuồn đi, để

lại Vị Xuân Bình cùng Dương thị ba hoa tán dóc cạnh lão phu nhân. Vệ Vô

Hạ cũng cùng lúc rời đi, cười khổ cùng nàng: “Đại tiểu thư Vị phủ quả

nhiên nhiệt tình xông xáo.”



Hách Liên Dung cũng đồng tình thông cảm cho hắn: “Ta cũng là lần đầu

được lĩnh giáo, nhưng nhiệt tình thái quá cũng không phải việc xấu gì.”



Vệ Vô Hạ gật gật đầu, hiếu kì hỏi: “Vừa rồi tẩu tử lo lắng cho hôn sự

của tứ tiểu thư như vậy, thật khiến cho ta kinh ngạc, liệu có phải… tẩu

tử cho rằng ta không xứng với tứ tiểu thư đúng không?”



-Với điều kiện của công tử có gì phải sợ không xứng với bất cứ nữ nhân nào? Nhưng Đông Tuyết là ngoại lệ duy nhất.”



Vệ Vô Hạ khẽ dẩu môi, sau đó cười rất mờ ám: “Cái đó còn chưa chắc. Phụ nữ đã có chồng tại hạ cũng không thể lấy được.”



Hách Liên Dung hơi sửng sốt rồi phì cười trêu ghẹo hắn: “Cái đó còn phải xem công tử có nguyện ý hay không nữa.” Nói xong lại thấy có chỗ không

phải, hiện tại vẫn là cổ đại, lại cũng không thoáng như Tây Việt, câu

đùa kiểu này vẫn là không nên nói ra.



Vệ Vô Hạ cũng không tiếp tục vấn đề này, lại lái sang vấn đề khác: “Có

phải trong lòng tứ tiểu thư đã có người khác rồi hay không?”



-Chuyện này liên quan đến danh tiết nữ nhi, khôg thể bàn tán lung tung được.



Hách Liên Dung nói câu này với hắn xong cũng không muốn tiếp tục đề tài

trai gái yêu đương này nữa đang muốn tìm cớ rời đi thì Vệ Vô Hạ lại lên

tiếng: “Tẩu tử, tại hạ vẫn còn chuyện chưa rõ. Tại hạ được biết Vị phủ

nổi tiếng về đồ cổ, sáng nay lại thấy Vị huynh đối với ngọc cổ vô cùng

am hiểu hứng thú, vậy sao huynh ấy lại muốn kinh doanh tửu lâu? Không

phải hơi chệch hướng so với tài năng của huynh ấy hay sao?”