Thiếu Phu Bất Lương
Chương 136 : Mộ dung phiêu phiêu
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
Nghe câu đó của Vệ Vô Hạ, Hách Liên Dung khẽ thở dài trong lòng một
tiếng nhưng cũng không muốn nói nhiều với người ngoài nên chỉ cười cười
đáp lại: “Mỗi người đều có chí hướng riêng, bất kể chàng ấy làm cái gì
ta đều ủng hộ.”
Vệ Vô Hạ nhìn chằm chằm Hách Liên Dng, trong mắt có vài phần nghi hoặc,
nếu tình cảm của Hách Liên Dung và Vị Thiếu Quân không có vấn đề gì vậy
vì sao hai người bọn họ…
Lực chú ý của Vệ Vô Hạ lại đặt trên người Hách Liên Dung, cười nói: “Ta
chợt nhớ đến một chuyện nhưng còn phải đi thương lượng với Vị huynh và
Thiếu Dương đã.”
Hách Liên Dung không hỏi là việc gì chỉ nhún vai nhắc nhở: “Vậy chỉ sợ công tử phải chờ đến tối mới tìm được Thiếu Quân rồi!”
Vệ Vô Hạ không biết vì sao trong tim đánh thịch lên một cái, tâm tình vô cùng khác lạ: “Tẩu tử còn bận nhiều việc, Vô Hạ không dám làm phiền
nữa.”
Nói tới bận rộn đúng là Hách Liên Dung đang rất bận, lại cho người đến
phòng bếp dặn dò cẩn thận một hồi sau đó đến tìm Vị Thủy Liên đợi nàng
ta vẽ xong bức họa chân dung rồi lại phái người tìm kiếm khắp trong
thành, bất giác cũng đã đến tối.
Vị Thiếu Quân lúc chiều tối đã về nhà, Vệ Vô Hạ lại vây đến hỏi han rồi
kéo nhau vào thư phòng thầm thì to nhỏ đến nửa ngày không biết là đang
nói chuyện gì, ngay đến bữa tối cũng không buồn ra ăn, Hách Liên Dung
đành phải một mình đi đến đại sảnh.
Đại sảnh hôm nay tề tụ đông đủ, bữa tối cũng coi như khá thân mật thoải
mái, Vị Xuân Bình đặc biệt khen ngợi Hách Liên Dung không dứt mồm, lúc
thì khen nàng tài sắc vẹn toàn, một lúc lại khen nàng cử chỉ đoan trang, tinh tế, lo liệu công việc gia đình thỏa đáng. Trước mặt mọi người bị
khen ngợi đến bất hợp lý như vậy cũng khiến nụ cười của Hách Liên Dung
không còn kiên nhẫn hơn được nữa, cứ thế cứng đơ đơ hóa đá.
-Đại tỷ, tỷ rốt cuộc về nhà để mưu tính cái gì vậy? Nịnh hót cũng không cần quá mức khoa trương, lố bịch đến vậy chứ?
- Những lời ta nói đều xuất phát từ đáy lòng.
Vị Xuân Bình khẽ lườm Vị Thủy Liên tỏ vẻ không hài lòng vừa tiếp tục
khéo léo tâng bốc: “A Dung vốn dĩ rất đảm đang tháo vát. Không những
khô, việc làm ăn mỗi năm một lụn bại, đồ đạc trong nhà bán đi cũng đã
sớm không đủ bù lỗ rồi, nói ra sợ nhị đệ muội cười chê, bộ đại tỷ đang
mặc trên người đây là từ ba năm trước rồi, vốn là y phục mùa đông, bỏ đi lớp bông dày bên trong cũng coi như về đây không quá mất thể diện.”
Nghe những lời này thật khiến cho người ta dễ mủi lòng thương xót, Hách
Liên Dung vội nói: “Đúng lúc phủ ta đang chuẩn bị may một loạt y phục
mùa hạ, đợi vải vóc mang đến đây tỷ cứ chọn lấy vài tấm, đã về đến nhà
không cần phải khách khí ngại ngùng gì.”
Vị Xuân Bình vội vã gật đầu như giã tỏi cười toe toét sung sướng, Mộ
Dung Phiêu Phiêu với ấn tượng ban đầu về Hách Liên Dung vẫn khó thay
đổi, khẽ hừ một tiếng: “Đạo đức giả!”
Hách Liên Dung vẫn điềm nhiên như không, đạo đức giả thì đã sao, quan
điểm của cá nhân người ta rất khó thay đổi, nhiều lúc càng cố giải thích càng khó lấy lại sự công bằng đúng đắn.
Mộ Dung Phiêu Phiêu hơi huých tay Vị Thủy Liên: “Tẩu tử*, lát nữa tẩu
mang bạc trả lại cho đại tỷ đi, nếu muội biết nhà tỷ ấy khó khăn như vậy đã không mượn bạc của tỷ ấy rồi.” (*Tẩu tử: chị dâu)
Vị Thủy Liên “ừ” một tiếng, nàng biết nếu mình không thay Mộ Dung Phiêu
Phiêu trả lại số bạc này thì nhất định sẽ bị Vị Xuân Bình lảm nhảm bên
tai suốt cuộc đời này mất, chỉ nghĩ thôi đã đủ phiền rồi.
-Vậy trả lại năm mươi hai lượng đi!
Mộ Dung Phiêu Phiêu cũng cảm thấy mình làm như vậy là không đúng bèn tự ý quyết định tăng thêm số bạc bồi thường, Vị Thủy Liên cũng chỉ hơi nhíu
mày rồi gật đầu.
Nàng không chỉ quá hiểu rõ Vị Xuân Bình mà đối với cô em chồng này cũng
chẳng phải ngày một ngày hai lại lẫm gì, một khi máu dồn lên não thì có
đi dạo trên phố vung hết gia tài vẫn cười hớn hở, nói gì đến việc xuất
ra chút bạc cỏn con này.
Vị Xuân Bình thấy thu về được món hời lớn thì sung sướng tột độ, thân
mật kéo tay Mộ Dung Phiêu Phiêu: “Muội đó chỉ là một tiểu cô nương mà
dám một mình rong chơi, làm tỷ đây lo lắng chết đi được, muội không biết sợ là gì sao?”
Lúc chưa nói đến việc trả bạc cũng không thấy chị ta lo lắng như vậy, có điều Mộ Dung Phiêu Phiêu cũng không so đo để bụng, tự mãn cười lớn: “Từ nhỏ đến giờ muội chưa từng biết chữ sợ viết như thế nào.”