Thiếu Phu Bất Lương
Chương 138 : Thiếu nữ nhiệt huyết
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
Hách Liên Dung theo thói quen mới cố dậy sớm hơn một chút, độ ấm bên
cạnh nhắc nhở nàng đêm qua không còn cô đơn ngủ một mình, xoay người lại ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Vị Thiếu Quân cảm thấy vừa mơ màng vừa
chân thật, nghĩ lại đêm qua cũng không tốt lắm. Hách Liên Dung khẽ cười
trộm rồi đặt lên môi Vị Thiếu Quân một nụ hôn, cẩn thận đứng dậy xuống
giường, kéo rèm lại sợ làm phiền giấc ngủ của hắn, sau đó mới cho gọi
Bích Liễu vào giúp nàng rửa mặt chải đầu.
- Bích Liễu, ngươi thấy ta búi tóc kiểu phi tinh truy nguyệt có được không?
Bích Liễu hơi cúi người nhìn Hách Liên Dung trong gương lấy làm lạ:
“Thiếu phu nhân bình thường sợ búi tóc kiểu cao quá phức tạp, đồ trang
sức lích kích nặng đầu, hôm nay sao lại muốn vậy?”
Từ trong gương liếc xuyên qua rèm giường, Hách Liên Dung cười ngọt ngào: “Đổi kiểu tóc để thay đổi tâm trạng.”
Bích Liễu hướng theo tầm mắt của Hách Liên Dung cũng cười theo: “Xem ra
là tâm tình thay đổi nên mới muốn thử kiểu tóc mới đúng không? Kiểu phi
tinh truy nguyệt có hơi nhí nhảnh đáng yêu, hiện tại thiếu phu nhân
chưởng quản đương gia, nên búi kiểu nào chững chạc một chút.”
Hách Liên Dung cũng chỉ nói bừa một kiểu nên đối với ý kiến của Bích
Liễu cũng không phản đối, gật gật đầu, mặc nàng ấy sáng tạo.
Chẳng mấy chốc cũng xong, Hách Liên Dung lúc này rất khác biệt với lúc
trước. Một búi tóc kiểu đọa mã thanh tú mà thoải mái, trên búi tóc cài
một cây trâm vàng khắc hoa khai phú quý, trên trâm rủ xuống một chuỗi
ngọc bích làm giảm đi chút sự phô trương từ ngân trâm, ở giữa tóc cài
một ngân miện nhỏ, chuỗi ngọc vừa tầm rủ xuống giữa vầng trán mịn màng
của Hách Liên Dung, khuyên tai cũng được phối màu xanh ngọc quyền quý và chững chạc, bên trong là một bộ váy áo nhạt màu, bên ngoài khoác chiếc
váy trắng ngà phối kim tuyến vừa trầm mặc vừa tinh tế. Bình thường Hách
Liên Dung hay mặc váy áo nhạt màu, hiện tại lại tăng thêm vẻ kiều mị
khiến Bích Liễu cứ tấm tắc khen không dứt.
Hách Liên Dung tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng vô cùng thỏa mãn, khóe môi không giấu được cũng nhếch lên vui vẻ, cứ ngắm nghía mình
trong gương mãi, một hồi lâu mới phát hiện rèm giường ngủ đã mở ra từ
bao giờ, Vị Thiếu Quân tỉnh từ lúc nào cũng không hay, hai mắt hơi khép
hờ đầy gian xảo, chân gác trên giường còn người tựa nơi đầu giường, lười biếng cong khóe môi liếc mắt đưa tình với người con gái trong gương.
Hách Liên Dung nhấc vạt áo đứng dậy đi đến bên giường, hai tay hơi nhấc lên khoe: “Thế nào hả?”
Vị Thiếu Quân tinh tế ngắm nghía nàng, huýt một tiếng sáo sai đó mới hơi nhíu mày: “Vẫn còn thiếu một chút, cần thoa son nữa.”
Bên kia Bích Liễu đang hấp tấp tìm son, bên này Vị Thiếu Quân kéo Hách
Liên Dung ngã vào trong lòng, không nói một lời quấn lấy đôi môi nàng,
thỏa thích hôn cắn. Bích Liễu vội vàng xoay người sang chỗ khác, chờ lúc lâu sau mới thấy Vị Thiếu Quân cất tiếng khàn khàn: “Đẹp rồi.”
-Não huynh mới bị úng nước!
Mộ Dung Phiêu Phiêu lấy chân đạp nhẹ người hắn một cái: “Cái cô nương đó tuy rằng đoạt được danh hiệu hoa khôi nhưng không vui vẻ chút nào hết,
nhất định do bị ép buộc mới tham gia cái cuộc thi hoa khôi đó, Mộ Dung
Phiêu Phiêu ta hành hiệp trượng nghĩa, nếu đã gặp được ta, ta nhất định
sẽ giúp đỡ nàng ấy đến cùng. Có điều đã giúp người là phải dùng đến vũ
lực và hành vi nhân nghĩa, chẳng lẽ thật sự phải dùng bạc mới cứu được
cô hoa khôi đó sao? Đều do cái tên Vệ Vô Hạ nhì nhằng vướng víu kia hết, tuy rằng kết quả cuối cùng cũng không tệ, huynh lại bằng lòng để nàng
ấy rời đi. Thế nên huynh cũng có thể được gọi một tiếng là người tốt.”
Đôi chân nhỏ của Mộ Dung Phiêu Phiêu thích chí cứ đung đưa qua lại, híp
mắt cười tự mãn: “Sau này nhất định sẽ có người nói ta và huynh đều là
người tốt.”
-Cô…cô đúng là… mặt còn dày hơn cả ta.
Vị Thiếu Quân trở mình quay lưng về phía cô ta: “Nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi, sau này không có việc gì đừng đến làm phiền ta nữa.”
Mộ Dung Phiêu Phiêu dừng đung đưa chân, nhìn ngắm Vị Thiếu Quân nói:
“Vậy lời xin lỗi của ta thì sao? Huynh có chịu chấp nhận không?”
- Xin lỗi?
-Ta từ trước đến nay ân oán phân minh, cản trở việc hành hiệp trượng
nghĩa của ta là hai cái tên Vệ Vô Hạ với Vị Thiếu Dương kia, ta đánh
nhầm huynh, từ đó đến giờ đều thấy rất áy náy.
- Vậy thì… một câu xin lỗi sao bù đắp được những tổn thương cả về thể
xác lẫn tinh thần cô gây ra cho ta, phải cỡ hai ba nghìn lượng bạc xem
ra mới thỏa đáng.
Mộ Dung Phiêu Phiêu cười híp mắt: “Huynh thật thú vị, vàng bạc thì ta
không có, nhưng ta có thể nói ba nghìn câu xin lỗi với huynh. Xin lỗi,
xin lỗi, xin lỗi…”
-Dừng…dừng dừng…
Vị Thiếu Quân liền che hai tai lại: “Cô bị thần kinh hả? Muốn niệm kinh
thì lên núi mà mà niệm, ra cửa rẽ trái thứ lỗi không tiễn.”
Mộ Dung Phiêu Phiêu lại cười khúc khích một trận đang muốn cợt nhả nữa
chợt sắc mặt sa sầm lại, quay về phía cửa quát rống lên: “Làm gì mà lén
lén lút lút như trộm thế!”