Thiếu Phu Bất Lương

Chương 139 : Công việc yêu thích (1)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Thật kì lạ, về nhà của mình mà cũng bị coi là lén lén lút lút. Hách Liên Dung bình thản bước vào sân viện lên tiếng chào: “Mộ Dung cô nương, cô đến rồi!”



Mộ Dung Phiêu Phiêu hừ một tiếng đáp: “Đừng nói mấy câu vô nghĩa, ta vốn dĩ đang ở đây, không phải đã đến rồi hay sao!”



Con người này cũng thật quá đáng sợ, đối với người ngay từ đầu đã để lại ấn tượng tốt với cô ta thì thế nào cũng được, còn với người vừa nhìn đã ghét thì nói câu gì cũng bị châm chọc, bới móc. Có điều lời cô ta nói

cũng không sai, câu vừa rồi nàng nói cũng chỉ là chào hỏi khách sáo,

bình thường chẳng biết nói gì mới đem ra đối phó lấy lệ. Hách Liên Dung

bận rộn suốt một ngày cũng không có hơi sức đâu mà tiếp đón cái người

thích huyên thuyên, lảm nhảm, chẳng qua cô ta là em chồng Vị Thủy Liên,

vừa là khách vừa là họ hàng thông gia, dù gì cũng cần phải giữ mặt mũi

cho Vị Thủy Liên nên cô ta thích phô trương, khoe mẽ thế nào thì cũng

đành mặc kệ, cuối cùng thì cũng chỉ làm khách một thời gian rồi cũng

phải đi mà thôi.



Hách Liên Dung chẳng lên tiếng thì thôi, còn Vị Thiếu Quân thì đã không

nhịn được nữa rồi, truớc đó nghe Vệ Vô Hạ nói Mộ Dung Phiêu Phiêu tỏ rõ

địch ý với Hách Liên Dung hắn cũng không tin lắm bởi nàng có đắc tội gì

với bà cô này đâu. Nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến, lại thấy Hách Liên Dung nhíu chặt mày tỏ rõ sự mệt mỏi, uể oải khiến hắn vô cùng đau lòng, giọng nói tỏ rõ ý bực bội đuổi khách: “Đây là nhà nàng ấy, cô mới là kẻ không mời mà đến, đi đi.”



Thái độ này khác hắn với một Vị Thiếu Quân lúc nãy tuy có hơi khó chịu

nhưng vẫn thoải mái châm chọc, chỉ từ giọng điệu thôi cũng biết hiện tại hắn đang vô cùng tức giận, Mộ Dung Phiêu Phiêu bĩu môi, định nói gì đó

lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nói: “Có một số người là cao thủ che giấu

bản chất, lúc không có ai mới lộ ra bộ mặt thật, trên cương vị là bạn

tốt ta cũng chỉ muốn cảnh tỉnh huynh thôi, cận thận một chút.” Cô ta nói xong thì vênh mặt thị uy với Hách Liên Dung rồi mới ngúng nguẩy bỏ đi

khỏi Thính Vũ Hiên. ( TMD, muốn ném dép con điên này quá =_=/// )



Đôi vai Hách Liên Dung lúc này mới rũ xuống, thở dài mệt mỏi, lắc đầu

ngao ngán, cái cảm giác này cũng thật quái lạ. Vị Thiếu Quân ôm eo dìu

nàng vào phòng, vừa đi vừa hỏi: “Nàng xui xẻo đắc tội gì với bà cô đó

vậy?”



Hách Liên Dung nhún nhún vai, dựa toàn bộ thân mình vào Vị Thiếu Quân,

Bích Liễu đi sau kể lại tường tận sự việc ngày đó, nói xong một lượt vẫn thấy bất mãn tiếp tục chỉ trích: “Cô ta vốn chẳng biết gì hết cứ nhất

quyết coi thiếu phu nhân là người xấu, nếu không phải thiếu phu nhân

đang chưởng quản đương gia, ai lấy bát cơm nào trong phủ thiếu phu nhân

cũng chẳng buồn quan tâm.”



Vị Thiếu Quân lại thở ngắn vắn dài, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Hách

Liên Dung: “Nàng đó, đúng là không hợp làm cái chức vụ này, làm việc tốt thì phải lưu danh tiếng, người khác chỉ sợ đại danh của họ chưa đủ vang xa, nàng phạt nha hoàn kia, sau đó còn giúp đỡ, người ta cảm ơn còn

chưa hết, kẻ khác nhìn vào lại chỉ thấy sự nghiêm khắc của nàng mà

thôi.”
thiếu gia, có người đến tìm thiếu gia, nói là đốc công của cửa hàng

người gặp hôm nay, có việc gấp lắm.”



- Có cái gì mà gấp chứ…



Vị Thiếu Quân tức tối lầm bầm một câu, không hề có ý định ra ngoài gặp

khách, dựa vào người Hách Liên Dung hai tay tiếp tục sờ mó lung tung.

Hách Liên Dng cười khúc khích đẩy đẩy người hắn ra: “Mau đi xem sao đã,

chúng ta hãy còn nhiều thời gian, không có việc gì quan trọng người ta

đã chẳng đến tìm vào lúc sắp cơm nước thế này, tối nay đại tỷ nói muốn

đi dạo phố, ta cũng còn phải đi cùng tỷ ấy nữa.”



Vị Thiếu Quân vô cùng ấm ức bất mãn! Cực kì bất mãn! Tại sao hết người

này đến người khác kéo đến đối địch cản trở hắn vậy? Hắn cũng chỉ muốn

hưởng thụ chút ngọt ngào ân ái vợ chồng, điều đó có gì là sai chứ?



-Tốt nhất đừng có việc gì cấp bách!



Vị Thiếu Quân bực bội vò đầu bứt tai nhấc người dậy. Thấy hắn định cứ thế mà ra ngoài, Hách Liên Dung vội vã gọi lại: “Y phục.”



Vị Thiếu Quân nhìn lại bản thân, lại đi về phía giường đứng giang hai

tay để Hách Liên Dung giúp hắn chỉnh đốn y phục, sau đó lại nâng cằm

nàng lên hôn chụt một cái vang dội: “Tối này dạo phố cứ giả vờ đi một tí cho có rồi về, đừng về muộn quá đấy.”



Hách Liên Dung mỉm cười gật gật đầu, trong giọng nói ẩn chứa đầy mờ ám:

“Nếu chúng ta đều cùng về sớm hay là để Bích Liễu chuẩn bị sẵn nước

tắm.”



Đôi lông mày Vị Thiếu Quân hơi nhếch lên đầy phấn khích, lại nhéo nhéo hai má nàng, gật đầu thỏa mãn: “Cứ như vậy đi.”



Vị Thiếu Quân đi rồi liền nuốt luôn lời, đến nửa đêm tối mịt cũng chưa

thèm mò về, mấy ngày nay khiến hắn ngứa ngáy tâm can, tinh lực khó nhẫn

nhịn được nữa, vậy mà còn có việc gì khiến hắn chưa thể thoát thân quay

về nữa đây.



Đợi đến quá nửa đêm, Hách Liên Dung mệt mỏi chuẩn bị đi ngủ, trong lòng

không ngớt lo lắng Vị Thiếu Quân gặp phải chuyện phiền phức, vừa mới ngả lưng chưa lâu chợt cửa phòng bị bật mở hung bạo, một bóng người nhanh

như cắt vọt đến, Hách Liên Dung chưa kịp thét lên thì người đó trong

nháy mắt đã đến bên giường, giọng nói đầy hoan hỉ của Vị Thiếu Quân vang lên: “Liên Dung, nàng…