Thiếu Phu Bất Lương

Chương 14 : Chó cùng rứt dậu, người cũng phát điên (1)

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Tiền Kim Bảo ý bảo hai người trợ thủ kia đem Hách Liên Dung đến gần, nói với Vị Thiếu Quân: “Cho ngươi lựa

chọn, muốn nói chỗ của Hàn Sâm hay muốn cho người ở đây nhìn đã mắt hoa khôi Đoàn Tụ các và nhị thiếu phu nhân Vị gia, bọn họ hẳn là đều có

hứng thú.”



Người trong sảnh lớn Đoàn Tụ các mắc mưu

liền huyên náo hẳn lên. Hách Liên Dung nhìn về phía Tiền Kim Bảo, trong lòng có chút luống cuống, nhỏ giọng nói: “Này! Cô không định làm thật

đấy chứ?”



Tiền Kim Bảo hừ một tiếng, nhìn chằm

chằm vào Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân kinh ngạc một lúc lâu, đột nhiên

bật cười, chỉ vào Hách Liên Dung cười to nói: “Cũng có người muốn

nhìn cô ta sao?”



Phựt!Phựt!Phựt!



Đây là thanh âm cuối cùng của dây thần kinh đã quá mức căng thẳng của Hách Liên Dung.



Có kẻ hô: “Nhị thiếu đã nói không ngại thì cũng không cách nào không nhìn thử!”



Trong sảnh vang lên những tràng cười,

Tiền Kim Bảo không cười, phụng phịu lạnh lùng nhìn Vị Thiếu Quân. Nét

tươi cười trên mặt Vị Thiếu Quân hơi giảm, liếc nhìn Hách Liên Dung một

cái, lông mày hơi dựng lên: “Nếu phải cởi thì cởi cô ta đi, da mặt Ấu

Huyên mỏng ta cũng luyến tiếc.”



Trong sảnh lớn nhất thời vang lên những

thanh âm trầm trồ khen ngợi. Hách Liên Dung cực kì bi phẫn! Bên tai

không ngừng lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng kia của Vị Thiếu Quân. Nhẫn nại một ngày nhưng không thể áp chế lửa giận xuống được nữa, quát lên

một câu ‘tránh ra’ với hai vị trợ thủ kia rồi nàng vọt tới bên người Vị

Thiếu Quân. Nàng muốn đá hắn thành thái giám, rồi cắn chết hắn, cuối

cùng đem hắn nuốt vào bụng, hóa thành phân bón.



Nhưng hiện tại, ngay khi Hách Liên Dung

đang đánh về phía Vị Thiếu Quân kia thì một tiếng tát thanh thúy vang

lên làm những tiếng ồn ào trong sảnh lớn im bặt, ngay cả Hách Liên Dung

cũng phải dừng lại bước chân một chút, nhìn người xuất hiện bên cạnh

hắn- Hồ thị-mẹ chồng của nàng.



Hồ thị vẫn duy trì tư thế tát Vị Thiếu

Quân, bàn tay gầy yếu dừng lại giữa không trung hơi run run, trên khuôn

mặt vốn ôn hòa tràn đầy đau đớn, đỏ bừng hướng Vị Thiếu Quân nói: “Đó là thê tử của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với nàng như vậy!”




Vị Thiếu Dương cười cười: “Nếu đánh ta mà có thể giúp nhị tẩu thấy thoải mái trong lòng thì cũng không phải chuyện xấu gì.”



Hách Liên Dung giật giật khóe môi, tiếp

tục hít sâu thả lỏng để nguôi ngoai lửa giận trong lòng. Không bao lâu,

xe ngựa dừng lại. Vị Thiếu Dương để hai nàng xuống xe rồi lại rời đi,

chàng còn muốn đi tìm vị Hàn thiếu gia kia rồi đem hắn đuổi về Hàn phủ.



Hách Liên Dung đỡ Hồ thị xuống xe, nhìn

cửa lớn Vị phủ sơn son khí phái, nàng không khỏi nghĩ đến lúc mình bị

Tiền Kim Bảo bắt trói, bao nhiêu người chỉ đứng im, thờ ơ, lạnh nhạt,

trong lòng lại nổi lên chán ghét.



Con người là như thế, nếu ngươi cảm thấy

một thứ đồ vật có thể nhận được thì dù cho nó không được tốt

lắm,ngươi cũng sẽ thuyết phục chính mình tiếp nhận. Nhưng nếu đối với

thứ mà mình không thể nhận thì dù nó có xinh đẹp cỡ nào,ngươi nhìn nó sẽ thấy vô cùng chán ghét. Hiện tại trong lòng Hách Liên Dung đã xảy ra chuyển biến như vậy với Vị gia.



Hồ thị nhận thấy cả người Hách Liên Dung cứng ngắc, nắm chặt tay nàng: “Không sợ, mẹ sẽ bảo vệ con.”



Nhìn gương mặt gầy yếu, trắng bệch của Hồ thị, nếp nhăn trên khóe mắt, khuôn mặt như sâu hơn, trong mắt tuy có

khổ sở nhưng lại hiện rõ sự kiên định, mạnh mẽ. Nàng kéo tay Hách

Liên Dung vào cửa Vị gia.



Giống như lúc trước, phía sau cửa lớn Vị

phủ tụ tập rất nhiều hạ nhân, thấy bọn họ trở về lại nhanh như chớp tản

đi. Đại sảnh của Vị phủ sáng đèn, Hồ thị nhéo nhéo tay Hách Liên Dung:

“Con đừng làm gì cả, đi về ngủ trước đi.”



Hách Liên Dung cũng lười để ý đến đám

người nhà Vị gia kia, liền gật gật đầu. Có điều để về được hậu viện phải đi qua trước cửa đại sảnh. Hồ thị cùng Hách Liên Dung tiếp tục đi tới,

chính mình bước vào đại sảnh. Hách Liên Dung liếc mắt một cái vào đại

sảnh, lão phu nhân, đại phu nhân, Ngô thị ngồi chính giữa, ngoài ra còn

có tam phu nhân Dương thị, tam tiểu thư Vị Thu Cúc cùng tứ tiểu thư Vị

Đông Tuyết.



Ánh mắt Ngô thị nhìn chằm chằm vào cửa, nhìn Hách Liên Dung không tiến vào sảnh lớn đã đi thẳng thì nhướng mày.



Tam tiểu thư mồm miệng độc địa nhanh nhẩu thay Ngô thị nói về phía Hồ thị: “Nhị nương, nàng ta có ý gì vậy?

Nửa đêm để người ta bắt đi, trở về cũng không buồn nói một tiếng.”