Thiếu Phu Bất Lương

Chương 13 : Bản sắc người đàn bà chanh chua

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Hách Liên Dung nháy mắt mấy cái: “Ta nghĩ bọn họ đã cho ta biết lợi hại, về sau sẽ không để ý đến ta.” Đến lúc

đó nàng cũng không để ý đến họ, có đi có lại không phải hay sao?



Tiền Kim Bảo không nói chuyện, trợn mắt

liếc xong không thèm để ý đến nàng, ngay cả bác bỏ cũng lười nói, làm

cho Hách Liên Dung có chút xấu hổ.



Lại một lát sau, Tiền Kim Bảo không kiên nhẫn xốc mành xe ngựa lên, hướng ra ngoài hỏi: “Còn chưa tới sao?”



Nàng vừa hỏi xong thì phu xe đã rẽ vào

một con đường lớn màu đỏ, nói “màu đỏ” , là bởi vì tại đây lúc nửa đêm,

trên đường treo đầy đèn đỏ. Hơn mười cánh cửa to nhỏ trên mặt đường,

trước mỗi cửa đều có vài cô nương ăn mặt mỏng manh vẫy khách. Đoàn Tụ

Các chính là một nhà trong số đó, ba tầng lầu mặc dù không phải to nhất nhưng cũng là lịch sự, tao nhã nhất.



Tiền Kim Bảo đến được nơi cần đến, sức

chiến đấu lập tức tăng lên ngùn ngụt, không đợi xe ngựa đỗ hẳn liền nhảy xuống khỏi xe, dặn hai người phụ nhân đánh xe: “Đem nàng giải vào

trong, cẩn thận đừng làm bị thương.”



Vì thế Hách Liên Dung bị mang theo xuống xe, đi theo Tiền Kim Bảo bước vào cửa lớn của Đoàn Tụ Các



Xem ra nàng khá quen thuộc, mới vừa vào

cửa tú bà liề ra đón với vẻ mặt đau khổ: “Đại tiểu thư của tôi ơi, Hàn

thiếu gia hôm nay cũng không có ở chỗ tôi đâu.”



Tiền Kim Bảo hơi nhướng mày lên: “Vị Thiếu Quân đâu?”



“Nhị thiếu gia cũng không có.”



“Nói láo!” Tiền Kim Bảo vung tay cho một cái tát: “Hắn không ở đây thì còn có thể đi đâu!”



“Ôi!” Tú bà ôm mặt hét lên một tiếng, sau đó khóc nức nở : « Tôi thật sự không biết, thành Vân Trữ nhiều chỗ

tiêu khiển như vậy, nhị thiếu gia đi chỗ nào không được. ? »



Tiền Kim Bảo tất nhiên là không tin, cãi nhau trên lầu hai, tuần tra các phòng, kết quả là không tìm được Vị

Thiếu Quân nhưng được nhìn thấy không ít xuân cung đồ sống.



Điều khiến Hách Liên Dung

kì lạ nhất chính là thái độ của tú bà. Đã có tài năng làm được tú bà,

không nói là người thành tinh cũng là kẻ địa chủ ăn không biết mệt, nếu

bình thường có kẻ đến đây náo loạn, sợ không bao lâu đã bị hộ viên thanh lâu đánh cho thành đầu heo. Nhưng Tiền Kim Bảo đá văng ra mười gian

phòng, tú bà đều chỉ biết khóc, cũng không dám nói một chữ ‘không’.



Chẳng lẽ toàn bộ bởi vì nàng ta là con

dâu tri huyện đại nhân? Hách Liên Dung cảm thấy không hẳn là như vậy.
lớn phe phẩy cây quạt nhỏ bước vào. “Ta bao hạ tiểu Huyên Huyên với giá

không thấp, ngươi lột xiêm y của nàng để mọi người cùng thưởng thức, ta

chẳng phải bị lỗ sao.”



Nghe thấy giọng nói này, Bạch Ấu Huyên

vừa mừng vừa sợ nhẹ nhàng thở ra, ngay cả Hách Liên Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Tiền Kim Bảo hừ lạnh một tiếng: “Tới rồi đấy hả?”



Không cần hỏi, người bước vào cửa đúng là Vị Thiếu Quân. Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiền Kim Bảo, nói vọng ra

phía sau: “Thế nào? Trước giờ tí, ta thắng.”



Phía sau Vị Thiếu Quân hiện ra vài vị

công tử mặc hoa phục, thở dài, từ trong người lấy ra ngân phiếu giao đến tay Vị Thiếu Quân, ngẩng đầu nói với Tiền Kim Bảo: “Tẩu tử, ngươi muộn một khắc, chúng ta liền thắng Nhị thiếu một ngàn hai rồi.”



Tiền Kim Bảo đâu thèm qua tâm bọn họ nói cái gì, lạnh lùng hỏi: “Hàn Sâm ở đâu? “



Tất cả mọi người nhìn Vị Thiếu Quân,

nhưng hắn không trả lời, thấy Hách Liên Dung đứng trước Bạch Ấu Huyên mà sửng sốt nửa ngày, nhíu nhíu mày: “Ái chà, sao cô lại cũng đi theo

nàng đến khóc lóc om sòm?”



Hách Liên Dung không khỏi chán nản, vừa

rồi là nàng cố kéo dài thời gian cho Bạch Ấu Huyên không bị phơi mình

trước thiên hạ, chưa buồn tính đến việc thằng khốn này không biết cảm

kích, thế mà dám mở mồm chỉ trích nàng.



Nhìn ánh mắt săm soi bát quái xem kịch

vui của mọi người, Hách Liên Dung nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi,

thôi! Nàng nhịn nữa, ít nhất không thể tại cái chốn ong bướm này không

khống chế được làm cho người ta chê cười.



Thế nhưng mặc dù nhẫn nhịn nhưng cơn tức

giận trong lòng Hách Liên Dung cứ tích cóp từng tí từng tí một đã đến

điểm giới hạn. Nghĩ lại mới hai ngày gặp gỡ thôi đã như vận đen của cả

hai mươi năm ập đến, vốn chẳng hay ho gì, mà đầu sỏ gây nên mấy chuyện

này đều là hắn – Vị Thiếu Quân!



Nếu hắn không phải kẻ bụng dạ tiểu nhân

sẽ không thể nghĩ ra cái loại phương pháp trả thù làm cho nàng có cảm

giác trên lưng đeo đầy đạo đức tội ác. Nếu hắn không quần áo lụa là

phóng đãng, đêm tân hôn sẽ không chạy đến thanh lâu, làm cho Vị gia có

cơ hội an bài nha hoàn thông phòng. Nếu hắn có chút tự giác của người

làm chồng, người nhà Vị gia có thể sẽ có một chút tôn trọng đối với

nàng. Đến cả bây giờ, nàng nửa đêm nửa hôm bị người ta trói buộc đến

thanh lâu ong bướm, tất cả cũng đều tại hắn. Hắn hiện tại thản nhiên còn có mặt mũi nói cái gì…. Cũng đến khóc lóc om sòm?