Thiếu Phu Bất Lương

Chương 145 : Sứ giả chính nghĩa

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


“Thiếu Quân, chàng đã ngủ chưa?” Hách Liên Dung nỗ lực vài lần mới bước đến cửa phòng Vị Thiếu Quân, lần này tự mình chủ động nên cảm thấy có chút khó khăn.



“Liên Dung, ta mệt quá, nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm đi.”



Không khí ngày hôm nay liệu có thích hợp hay không? Tâm tình hắn như thế nào? Mình cũng còn chưa tắm đây! Đúng là đã sai lại càng thêm sai! Hay

là về tắm táp thoải mái đã rồi lại gõ cửa sau…hả? Hắn nói cái gì? Bàn

tay gõ cửa của Hách Liên Dung dừng giữa không trung, đến một hồi lâu sau vẫn chưa thu lại, cuối cùng cũng chỉ vò đầu bứt tai một lúc rồi lại u u mê mê trở về phòng mình.



Như thế này có tính là nàng bị cự tuyệt hay không?







Có lẽ là vậy đó.



Cả ngay hôm sau Hách Liên Dung không có chút tinh thần nào hết, cứ nghĩ

mãi về chuyện tối qua. Có phải do nàng trì hoãn quá nhiều lần khiến

trong lòng Vị Thiếu Quân sinh ra bóng ma trở ngại tâm lý? Tuyệt đối là

có khả năng này.



Cần khắc phục! Khắc phục ngay a!



“Đệ muội? Muội không nghe ta nói hay sao?” Vị Thủy Liên liếc nhìn Hách

Liên Dung đang thất thần mà co chút bất mãn: “Bảo muội nói với Thiếu

Quân đuổi tên Vệ Vô Hạ kia đi, muội đã nói chưa? Mới sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng Phiêu Phiêu đâu, đối với một cô nương đài các như

muội ấy, danh dự là quan trọng nhất.”



“Nếu cô ta biết coi trọng danh dự của mình thì đã không cả ngày lăn lộn

khắp nơi bên ngoài thực hiện giấc mơ đại hiệp của mình.” Hách Liên Dung

bực dọc tự mình lẩm bẩm một câu, trước khi Vị Thủy Liên định lên tiếng

lần nữa liền giành lấy nói trước: “Muội chỉ nhớ mỗi chuyện nhị tỷ nói

tuần phủ phu nhân sắp đến, mải lo an bài chu đáo, mấy việc khác đều quên sạch luôn.”




Mộ Dung Phiêu Phiêu liền vênh mặt lên, vô cùng dương dương tự đắc, Hách

Liên Dung gật gật đầu, sau đó lên tiếng hỏi: “Sau đó thì sao?”



Mộ Dung Phiêu Phiêu lườm nàng, ra vẻ không thèm nói, Hách Liên Dung bật

cười đáp tiếp: “Không phải chứ? Điều người ta đến Lâm Hạ các làm nha

hoàn nhị đẳng xong liền không quan tâm nữa ư? Ta cá mấy ngày nay cô cũng chưa gặp lại cô bé đó đúng không? Nếu không chắc cô sẽ biết được cô bé

ấy bị đại nha hoàn tâm phúc của cô cắt xén một tháng tiền lương để làm

lễ ra mắt, ngay cả chút tiền còn lại của hai mươi ngày trong tháng cũng

không có. Còn nữa, Lâm Hạ các sau khi chị dâu cô xuất giá thì để không,

chỉ khi có khách đến mới dùng để tiếp đón, mấy lão bà phục dịch ở đó vốn lười biếng, hách dịch, cho dù là nha hoàn nhị đẳng cũng chẳng ai muốn

đến đó làm những công việc lao dịch khổ sai, trước đó không có ai sai

bảo đương nhiên phải tự mình làm, giờ đột nhiên được đấng tối cao ban

cho một nha hoàn nhỏ tuổi… rồi sao nữa? Căn phòng kia đã dọn dẹp sạch sẽ chưa? Quần áo đã phơi giặt, gấp gọn tử tế chưa? Đáng thương nhất vẫn là Nhị Tâm, trước đây còn có thời gian về nhà thăm mẹ thăm em, nhờ phúc

của cô, Nhị Tâm ban đêm có được ngủ yên giấc hay không cũng khó nói!”



“Cô…Ai thèm nghe cô nói linh tinh!” Mặc dù giọng nói của Mộ Dung Phiêu

Phiêu không nhỏ nhưng đã lộ rõ sự căng thẳng, bối rối: “Bích Hương là

người hiểu đạo lý, đối với Nhị Tâm không hề tỏ ra cao ngạo, hách dịch

chút nào, còn đồng ý với ta sẽ chăm sóc cho muội ấy, ta không cho phép

cô nói xấu cô ấy!”



Hách Liên Dung hơi nhíu mày, dùng giọng nói không thể tin nổi đáp lại:

“Cô…ta vốn cho rằng đầu cô bị chính nghĩa lấp đầy, không ngờ cô lại ngây thơ đến như vậy! Cô lúc nào cũng nói ta bên trong một đằng, bên ngoài

một nẻo, vậy cô có hiểu rõ ý nghĩa của mấy chữ đó không? Haiz, hóa ra

nhận thức của cô với mọi thứ lại giới hạn kiểu bề ngoài người ta đối tốt với cô thì chính là người tốt? Ta…” Hách Liên Dung cười nhạo vài tiếng, cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục đối đáp với cô ta thì cũng bị lây bệnh

hâm mất: “Nói thế đủ rồi, chỗ này của cô có vấn đề.” Vừa nói vừa dùng

ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình: “Về sau cô muốn gây khó dễ cho ta cũng

được, muốn bôi nhọ, nói xấu ta cũng chẳng sao, tùy cô thôi, ta cũng

chẳng thèm tính toán so đo với cô làm gì, ta đảm bảo đó!”