Thiếu Phu Bất Lương

Chương 146 : Thân thế thật sự (1)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Hách Liên Dung đúng là cố ý nói vậy, nàng đã chuẩn bị cho giây phút này

lâu lắm rồi, bởi vậy mới bảo Bích Liễu đặc biệt quan tâm đến tình hình

của Nhị Tâm, không những không kịp thời ngăn chặn tình trạng hạ nhân

thông đồng làm việc xấu, ngược lại vẫn bỏ ngoài tai, trơ mắt nhìn bọn họ ức hiếp một nha hoàn nhỏ bé đến thê thảm.



Nàng đã từ lúc nào trở thành xấu xa đến như vậy.



“Chuyện trước đây ta nói với ngươi…”



“Thiếu phu nhân yên tâm.” Bích Liễu đi theo sau Hách Liên Dung nói: “Nô

tì đã cho người đưa cho mẹ Nhị Tâm hai lượng bạc, không nói là thiếu phu nhân đưa, nên bà ấy cũng chỉ nghĩ là Lý Minh giúp đỡ gia đình mình

thôi.”



Hách Liên Dung gật đầu: “Làm vậy là đúng, nếu dùng danh nghĩa ta đưa bạc đến, phỏng chừng không lâu sau hạ nhân trong nhà này đều trở nên hoàn

cảnh, đáng thương hết lượt, ta liệu có thể giúp đỡ được cho mấy người

đây!”



“Có điều…” Bích Liễu tinh nghịch le lưỡi: “Nô tì để Lý Minh mang bạc đến cho nhà họ, người khác không biết nhưng cũng không thể cứ để ông ta

tiếp tục hiểu lầm thiếu phu nhân được.”



Hách Liên Dung bó tay lườm nàng ta: “Thôi thôi, có lẽ cũng nên lưu lại

chút tiếng thơm cho mình. Đã làm người tốt thì làm cho đến cùng vậy, đợi đại tiểu thư chính nghĩa kia đi rồi hãy điều Nhị Tâm đến Thính Vũ Hiên

đi!”



Bích Liễu lúc này mới cười sung sướng: “Thiếu phu nhân vừa nãy dạy cho

đại tiểu thư kia một bài học, nô tì nghe mà thấy hả lòng hả dạ vô cùng!”



“Loại người như cô ta, nói là ngây thơ cũng chẳng phải, bảo là ngốc

nghếch cũng không hẳn, gặp được người nhẫn nại thì còn khen cô ta đáng

yêu, gặp phải những người không kiên nhẫn thì bị coi là não phẳng, ta có lẽ là người không kiên nhẫn rồi!”



Hách Liên Dung lúc nói có hơi cứng ngắc khiến Bích Liễu có chút tò mò,

nàng theo Hách Liên Dung lâu như vậy, cho dù là không thích người cũng

ít khi thể hiện rõ trên nét mặt.



Hách Liên Dung dường như cũng nhận thấy vậy nhưng cũng mặc kệ, có lẽ từ
Hách Liên Dung thấy phiền lòng nhưng vẫn bật cười: “Lễ vật của công tử thật chẳng mất chút vốn nào.”



Tuy rằng nói vậy nhưng vẫn nhận lấy bông hoa, cầm trong tay đùa nghịch,

nhìn cánh hoa phất phơ trong tay nàng không khỏi thở dài một tiếng. Giờ

mới phát hiện ra, nàng ở cùng Vị Thiếu Quân lâu như vậy, hắn cũng chưa

từng tặng cho nàng cái gì, tuy nói nàng không theo chủ nghĩa vật chất

nhưng bàn về góc độ lãng mạn thì Vị Thiếu Quân vẫn còn kém rất nhiều. Có lẽ nhờ vào tiền tài dung mạo của hắn nên cũng không cần chơi đùa ba cái trò lãng mạn này cũng có thể thu hút không biết bao nhiêu hoa đào bay

đến.



“Ừm…dường như tâm tình tẩu tử lại càng không vui?”



“Không phải vậy.” Hách Liên Dung đáp lại khách sáo: “Cảm ơn công tử.”



Vệ Vô Hạ thu lại nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt, đi trước Hách Liên

Dung vài bước, lãnh đạm nói: “Tẩu tử dường như có chút đề phòng với tại

hạ, lại nói chúng ta có thể quen biết cũng nhờ vào công lao của tẩu tử,

ngờ đâu hiện tại lại trở nên xa cách như vậy.”



Hách Liên Dung dừng bước, nhìn hắn nói đầy nghiêm túc: “Nếu như công tử

không thật lòng với người khác thì sao còn muốn người ta phải thật lòng

với mình? Ta ngay đến công tử là người như thế nào, thân thế ra sao cũng không biết, nếu công tử muốn ta không chút đề phòng nào với mình thì

quả là làm khó cho ta.”



Vệ Vô Hạ tim đập thình thịch một hồi lâu, ngay đến nụ cười nhã nhặn

thường trực cũng quên mất phải cười như thế nào, hắn rất hiếm…không,

phải là từ trước đến nay chưa từng gặp phải sự cự tuyệt rõ ràng, trực

tiếp đến như vậy, cự tuyệt sư thân mật, gần gũi của hắn, ngay đến khách

khí cũng giảm hẳn đi, thẳng thắn rành mạch liệt hắn vào danh sách giới

hạn. Chờ một lúc lâu hắn mới hơi gật đầu: “Tẩu tử dạy thế là đúng, có

điều Vô Hạ…không phải cố ý giấu diếm.”



Hách Liên Dung hơi nghiêng đầu chờ hắn nói tiếp, ai ngờ chỉ nghe được

đến đó, Vệ Vô Hạ liền chuyển chủ đề: “Cũng sẽ có một ngày, Vệ Vô Hạ nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với tẩu tử, lúc đó hi vọng tẩu tử cũng thật

lòng với ta.”