Thiếu Phu Bất Lương

Chương 147 : Thân thế thật sự (2)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Lời nói của Vệ Vô Hạ khiến Hách Liên Dung có chút kì quái, nhưng nhất thời cũng không nói ra là chỗ nào có vấn đề, mắt thấy hai

người đã đi đến giữa hoa viên, liền quay đầu nói với hắn: “Ta phải đến

tiền sảnh tiếp đón tuần phủ phu nhân, nếu công tử có hứng thú thì cùng

đến góp vui, không hứng thú chúng ta chia tay ở đây.”



Vệ Vô Hạ xem ra là không có hứng thú gì, hai người đang định mỗi người

đôi ngả thì thấy phía trước một nhóm người rộn ràng, náo nhiệt đi đến,

hóa ra tuần phủ phu nhân đã đại giá quang lâm, Vị Thủy Liên dẫn đầu gần

như toàn bộ số người trong Vị gia đang đi theo tiếp đón, trừ mỗi mình Vị Thiếu Quân đang ngủ.



Vị Thủy Liên đối với Vệ Vô Hạ vốn chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì, giờ lại

thấy Hách Liên Dung vì mải nói chuyện với hắn mà bỏ lỡ thời khắc nghênh

đón tuần phủ phu nhân nên có chút hậm hực: “Đệ muội, tuần phủ phu nhân

đại giá quang lâm, sao muội không biết phân biệt nặng nhẹ, vẫn còn thơ

thẩn ở đây vậy.”



Hách Liên Dung điều chỉnh nụ cười của mình, đi đến trước vị phu nhân áo

lam đang bị đoàn người vây xung quanh: “Có chút chuyện bận đột xuất,

mong phu nhân thứ lỗi.”



Tuần phủ phu nhân nhìn nàng một lượt, có chút kinh ngạc: “Cô không phải

là người ngày đó ta mới đến đây đã gặp trên phố hay sao? Hóa ra đúng là

em dâu của Thủy Liên.”



Hách Liên Dung khẽ mỉm cười, thực ra nàng và tuần phủ phu nhân từng gặp

qua hai lần, lần thứ nhất là khi nàng đang tranh chấp cùng Vị Thiếu Quân trên phố, đúng lúc tuần phủ phu nhân và Vị Thủy Liên vào thành, còn lần thứ hai là khi cùng Tiễn Kim Bảo theo tuần phủ phu nhân đi leo núi ngắm cảnh, hiển nhiên người ta không nhớ lần thứ hai, hoặc nói trắng ra mình theo người ta leo núi, người ta vốn cũng chẳng nhìn thấy mình.



Hách Liên Dung cười mỉa đáp lại: “Tuần phủ phu nhân đúng là quý nhân nên quên nhiều chuyện, ta và phu nhân còn từng gặp qua thêm lần nữa…”



Tuần phủ phu nhân tuyệt nhiên bỏ qua lời Hách Liên Dung nói, gạt nàng sang một bên.



Hách Liên Dung có hơi xấu hổ, nếu như có mỗi mình nàng còn đỡ, đây lại

trước mặt bao nhiêu người trong nhà, mọi ánh mắt đều hướng về phía nàng

nhìn săm soi, càng tức hơn là Mộ Dung Phiêu Phiêu cũng ở trong đám đó,

Hách Liên Dung ấm ức liếc nhìn cô ta, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng

tiểu nhân đắc chí hả hê sung sướng của người ta, ai ngờ hai mắt cô ta

còn hơi đỏ ửng, hiển nhiên là bộ dạng thiếu ngủ đang bĩu môi trừng mắt

nhìn nàng, ra vẻ ấm ức lại không phục, lại có vẻ gì đó đầy địch ý, không còn cái kiểu hoạt bát tăng động lẫn đối chọi gay gắt như mọi lần.



Vệ Vô Hạ đứng cạnh nàng lẳng lặng nhìn thấy tất cả, nhìn thấy dáng vẻ


Vị Thủy Liên lúc này mới yên tâm hơn, lại nghe ra trong lời của tuần phủ phu nhân có chút đố kị, ganh ghét thì cũng không khỏi thầm mừng trong

lòng, mắt cứ đăm đăm nhìn theo hướng Vệ Vô Hạ rời đi, xem Mộ Dung Phiêu

Phiêu có đuổi theo hắn hay không.



Tuần phủ phu nhân càng thêm hiếu kì về Hách Liên Dung liền bước về phía

nàng: “Vệ công tử nói cô là ân công của ngài ấy? Hai người quen biết

nhau như nào vậy?”



Hách Liên Dung thấy buồn cười trong lòng, biết được thân phận thật của

Vệ Vô Hạ khiến nàng cũng thoải mái hơn, cũng chỉ nói qua chuyện lúc đó

với mọi người, sau đó lại dồn hết lực chú ý lên người lão phu nhân:

“Thực ra lần này Vệ công tử đến là muốn thăm hỏi tình hình sức khỏe của

bà nội, lần trước bà nội thuận miệng khen trà ngon, ngài ấy liền mang

theo rất nhiều trà tặng bà.”



“Hóa ra là vậy.” Vị Thủy Liên kinh ngạc quay đầu nhanh chóng chạy đến

xun xoe lão phu nhân: “Bà nội bị bệnh phong thấp, không nên đi lại

nhiều, chúng ta vẫn nên quay về sảnh ngồi nói chuyện thôi.”



Nhất thời lão phu nhân trở thành tiêu điểm của mọi người, đến tuần phủ

phu nhân nói chuyện cũng phải khách khí hơn rất nhiều, nhìn đoàn người

lũ lượt kéo về tiền sảnh, Hách Liên Dung thở dài một tiếng, khóe mắt khẽ liếc thấy một bóng người liền ngẩng đầu hỏi: “Sao đệ lại không đi?”



Vị Thiếu Dương vẫn đứng im tại chỗ cười cười: “Vốn là nhị tỷ cứ bức bách đệ về để phô trương thanh thế, giờ chắc tỷ ấy cũng không để ý nữa đâu,

bởi tỷ ấy giờ còn oai hơn tuần phủ phu nhân nữa cơ.”



Hách Liên Dung vì câu nói châm chọc của hắn mà bật cười, Vị Thiếu Dương

lại than thở một tiếng: “Có điều không ngờ Vệ Vô Hạ lại là đệ đệ của

Thục phi nương nương, thật khổ cho hắn phải mất công giấu diếm chúng ta

như vậy.”



Hách Liên Dung gật đầu đáp: “Đúng vậy, có điều cứ nhìn tình hình như vừa nãy, ta cũng thông cảm cho hắn vì sao không muốn để lộ thân phận.”



Vị Thiếu Dương lại bật cười, nhìn ngắm Hách Liên Dung một hồi lâu mới

hỏi: “Đúng vậy, nhị ca đã đưa đôi khuyên tai đó cho nhị tẩu chưa?”



“Khuyên tai?” Hách Liên Dung ngạc nhiên hỏi lại, sau đó mới buồn bực đáp: “Chắc là đưa rồi.”