Thiếu Phu Bất Lương

Chương 149 : Vô cớ cãi vã (2)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Đôi khuyên tai này… tại sao lại ở trong tay Mộ Dung Phiêu Phiêu?



Không biết vì sao trong lòng Hách Liên Dung lại cảm thấy buồn bực, đúng

lúc đó cửa phòng khẽ vang lên, giọng nói lười biếng của của Vị Thiếu

Quân truyền đến: “Đang nói chuyện với ai vậy?”



Hách Liên Dung liếc nhìn Vị Thiếu Quân đang thập thò nửa người nơi cánh

cửa, nâng đôi khuyên tai lên hỏi: “Cái này… là của ta đúng không?”



Vị Thiếu Quân tựa người vào cánh cửa, mắt híp lại đến nửa ngày sau đó

mới gãi đầu gãi tai quay đầu về phòng mình ngủ: “Nàng tìm thấy ở đâu

vậy?”



Hách Liên Dung thu đôi khuyên tai lại, bước vào phòng ngủ theo hắn: “Là nên hỏi chàng đã đưa nó cho ai?”



Bước chân Vị Thiếu Quân khựng lại, quay đầu nhìn Hách Liên Dung như thể không hiểu rõ ý nàng.



“Mộ Dung Phiêu Phiêu đưa cho ta.”



Nghe câu trả lời của nàng Vị Thiếu Quân cũng không tỏ ra ngạc nhiên ngược lại chỉ hơi gật đầu: “Vậy thì đúng rồi.”



Nhìn dáng vẻ vô tâm của hắn khiến Hách Liên Dung cảm thấy hơi uất nghẹn, lạnh lùng hỏi: “Vậy là ý gì?”



“Là ta nên hỏi nàng có ý gì mới đúng?” Vị Thiếu Quân mệt mỏi xoa bóp

thái dương, từ bỏ ý định lên giường đi ngủ, đi đến bên bàn rồi ngồi

xuống, ngẩng đầu hỏi Hách Liên Dung: “Nàng đang chất vấn ta?”



Tinh thần của Vị Thiếu Quân so với buổi sáng sớm nay có vẻ đã khá hơn,

tuy có vẻ thoải mái nhưng vẫn không giấu hết vẻ mệt mỏi, lại nhớ đến lời Vị Thiếu Dương nói hắn mấy ngày nay nỗ lực học hỏi, giọng điệu Hách

Liên Dung mới dịu xuống đôi chút: “Không phải, chỉ là ta hơi tò mò.”



Lúc này Vị Thiếu Quân mới có chút tươi tỉnh nhưng vẫn bất mãn giải

thích: “Tối hôm qua tại Vị Tất Tri, cô ta nhìn thấy đôi khuyên tai cứ

nhất quyết đòi ta phải đưa cho, ta đương nhiên không đồng ý cô ta liền

giật lấy giấu đi, nói là chỉ giấu trong Vị Tất Tri, bắt ta phải tự tìm,

nhưng Vị Tất Tri có biết bao nhiêu bình với lọ lỉnh kỉnh, ai mà biết cô

ta giấu ở đâu, ta có điên mới tìm, xem ra cô ta vẫn còn biết điều hôm

nay liền đem trả lại.”



Nói thật lúc Hách Liên Dung vừa nhìn thấy đôi khuyên tai này đã vô cùng

buồn bực, vốn muốn chất vấn Vị Thiếu Quân vì sao đôi khuyên tai này lại ở trong tay Mộ Dung Phiêu Phiêu, hiện tại nghe hắn thành thật khai báo

cũng tự dưng hết giận chuyện đó nhưng nghĩ đến việc đêm qua hai kẻ bọn

họ cô nam quả nữ ở bên nhau không biết còn diễn thêm tiết mục đặc sắc

nào nữa thì lại tức anh ách.


cũng thấy bất công cho Vị Thiếu Quân, nhưng trong lòng vẫn không hết

buồn bực: “Ta đi với chàng.”



“Được thôi, ngày mai cùng đi.” Giọng điệu Vị Thiếu Quân có chút mệt mỏi, chán chường, Hách Liên Dung biết mình cũng chỉ tức lên nói vậy, nàng

hiện tại là đương gia, đâu phải dễ dàng nói đi là đi được.



“Chàng… có phải thật sự rất không vui?” Hách Liên Dung nhớ đến câu nói

cuối cùng của Mộ Dung Phiêu Phiêu: “Mộ Dung Phiêu Phiêu nói chàng không

vui vẻ, nhưng ta lại không cảm thấy thế, bởi vậy… ta thấy rất phiền

muộn.”



“Điều duy nhất khiến ta không vui chính là việc nàng không tin tưởng

ta.” Tâm tình Vị Thiếu Quân chưa lúc nào tệ như bây giờ, bị người khác

không tin tưởng? Hắn vẫn luôn không được mọi người tin tưởng, nhưng chưa lần nào như bây giờ, trong lòng khó chịu, không cam tâm, bực bội, ấm

ức, mất mát, thất vọng, tất cả những cảm xúc đó cứ rối loạn trong lòng,

không biết gỡ rối từ đâu.



“Ta chỉ…” Nhận ra sự thất vọng của hắn, Hách Liên Dung vốn muốn thanh

minh, giải thích nhưng lại chẳng biết phải nói câu nào. Không khí giữa

hai người đang yên đang lành, bỗng chốc bị nàng làm hỏng bét hết cả,

nàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, không phải nàng chưa từng đố

kị nhưng đây là lần đầu tiên dùng đến những lời lẽ khó nghe như vậy. Có

lẽ với Nghiêm Yên, Bạch Ấu Huyên hay Tử Yên, nàng thật sự không coi họ

là tình địch nên lúc nào cũng giữ vững thái độ dửng dưng, bình tĩnh,

chẳng hề để tâm những chuyện nhỏ nhặt, Nhưng Mộ Dung Phiêu Phiêu lại

khác, cô ta ở gần nàng, để nàng nhìn thấy một người con gái cuồng nhiệt, hồn nhiên, xinh đẹp suốt ngày bám lấy Vị Thiếu Quân, điều này thực sự

khiến nàng không chấp nhận được.



“Xin lỗi.” Ngoài câu này nàng cũng chẳng biết nói câu nào khác.



Vị Thiếu Quân thở dài, phiền muộn ôm nàng nói: “Ta không hề muốn nàng phải xin lỗi, ta chỉ… cảm thấy sợ hãi.”



Hách Liên Dung không hiểu rõ ngẩng đầu nhìn hắn, Vị Thiếu Quân buông

nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, do dự một lúc lâu mới nói: “Chúng ta

cứ như hiện tại là tốt rồi, thế nhưng nàng không chịu hoàn toàn tin

tưởng ta, ta phải cố gắng hết sức mới được như này, nhưng cảm giác của

nàng về ta khiến ta… vô cùng bất an, ta muốn làm thật tốt, muốn để nàng

hạnh phúc, vui vẻ, thế nhưng…nàng dường như vẫn thu mình lại, ta không

biết phải làm sao mới khiến nàng không hề phòng bị, do dự tiếp nhận ta,

bởi vậy mới khiến ta không vui. Nàng hiểu chưa?”



“Ta…” Tim Hách Liên Dung đập mạnh một lúc lâu, mới dần dần tiêu hóa hết

lời hắn nói, nhất thời lúng túng không biết phải trả lời thế nào.