Thiếu Phu Bất Lương
Chương 150 : Bài học làm đương gia (1)
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
“Ta biết, nếu nàng không phải gả cho ta, nàng sẽ không nhìn thấy một
Vị Thiếu Quân khác biệt như bây giờ, nhưng… ta vẫn không kìm được mà
muốn nhiều hơn nữa.”
Nhìn hắn cực lực kìm nén sự bất an, yếu đuối trong lòng, tim Hách Liên Dung đau nhói vô cùng, cổ họng đắng nghẹn.
Là vậy sao? Hóa ra nguyên nhân khiến hắn không vui vẻ, hạnh phúc lại là do nàng.
Có lẽ ngay từ lúc ban đầu nàng đã không đặt niềm tin tuyệt đối vào tình
yêu này, bởi nàng sợ hãi, cuộc nói chuyện với Mộ Dung Phiêu Phiêu ngày
hôm nay đã nói lên tất cả, đối với tình yêu này, nàng vẫn luôn khép kín
bảo vệ chính mình.
“Đêm nay ta đến Vị Tất Tri, sáng sớm mai đã phải đi luôn.” Tâm trạng của Vị Thiếu Quân buồn bã đến cực điểm, thậm chí có gì đó như nản lòng
thoái chí, đến tủ quần áo vơ bừa vài bộ, lúc đi ra khỏi cửa mới dừng
bước chân: “Đúng rồi, phía Trần gia thư cục bên kia ta đã qua rồi, Trần
Bình Thường tuyệt đối là một quân tử hiếm hoi còn sót lại trên thế gian
này, tuy hơi cổ hủ, có điều lại vô cùng xứng đôi vừa lứa với Đông Tuyết, cha hắn cũng vừa trở lại, có lẽ cũng sắp đến phủ tính đến chuyện thông
gia, nàng lưu tâm chút, đừng để những người khác làm hỏng chuyện này.”
Nhìn bóng dáng hắn mỗi lúc một xa cách, Hách Liên Dung cười khổ một tiếng, người làm hỏng chuyện… chỉ có mình nàng mà thôi.
Cuối cùng mối lo lắng hòa nghi trong lòng Hách Liên Dung cũng không
thành sự thật, Mộ Dung Phiêu Phiêu sang ngày hôm sau vẫn ở lại phủ, Vị
Thủy Liên không cho phép cô ta rời đi, bởi vì Vệ Vô Hạ.
Mục đích của Vị Thủy Liên hiển nhiên rất rõ ràng, chị ta vĩnh viễn luôn
tìm kiếm tiền đồ tươi sáng nhất cho bản thân mình, ngay cả đối với bạn
bè, người thân cũng không nằm ngoài mục đích này.
Mộ Dung Phiêu Phiêu đương nhiên không buồn quan tâm đến quyết định của
Vị Thủy Liên, thậm chí ác ý phá hoại mối quan hệ tốt đẹp giữa cô ta và
Vệ Vô Hạ, mở miệng chống đối, mặt mày nhăn nhó, hậm hực là những chiêu
không thể thiếu, Vệ Vô Hạ từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười ôn hòa,
như vậy mới khiến Vị Thủy Liên an tâm đôi chút nhưng cũng không chịu nổi quá mười ngày đành phải để Mộ Dung Phiêu Phiêu rời đi trước, cùng Vị
Xuân Bình về nhà.
Vị Xuân Bình tuy không muốn vậy bởi mục đích về nhà ngoại lần này của
chị ta cũng muốn ở lại lâu hơn nữa nhưng dưới áp lực của Vị Thủy Liên
chị ta cũng không tình nguyện phải rời đi, mang theo một người phiền
phức là Mộ Dung Phiêu Phiêu.
“Cô có rảnh thì giở lại sổ sách năm năm trước đây mà xem, lúc đó còn dày hơn của cô bây giờ nhiều.”
Hách Liên Dung vẫn chưa hiểu, Vị Đình Ngọc ngồi dậy lật sổ sách tháng
này của Hách Liên Dung ra, sau đó lại lật tháng của Ngô thị, chỉ vào
từng mục đối chiếu: “Cô phát hiện ra sự khác biệt gì chưa?”
“Khi đại tẩu còn làm đương gia thì khoản chi tiêu ít đi rất nhiều.”
Vị Đình Ngọc gật đầu: “Cô ta gom thành nhóm, những mục nào giống nhau
đều quy về một mục, chỉ viết số liệu chung chung, làm như vậy sổ sách
nhìn rõ ràng ngắn gọn hơn nhiều.”
“Thế nhưng… nếu kiểm tra sổ sách…”
“Chính bởi vậy cô ta còn có thêm quyển sổ khác nữa.”
“Vậy…” Hách Liên Dung như nghĩ ra gì đó, cắn chặt hai môi, nhẫn nhịn không muốn nói ra.
Vị Đình Ngọc cười cười: “Quyển này cũng không phải số liệu giả, thật ra
mà nói, Thục Cần làm đương gia nhiều năm như vậy, tuy rằng có lúc cay
nghiệt nhưng cũng không gây ra lỗi lầm to tát gì. Cô ta làm vậy chỉ để
nhớ hôm nay chi ra nhiều như nào thì hôm sau phải bù lại, bảo đảm sự cân bằng trên mặt sổ sách.”
“Bù lại bằng cách nào?” Hách Liên Dung bắt đầu thấy rối loạn đến cực điểm.
Vị Đình Ngọc cũng không trả lời, chậm rãi thưởng thức trà, dường như tâm tình không để vào chuyện này.
“Có phải cháu cần tự bổ khuyết lấy?”
Vị Đình Ngọc lim dim đôi mắt, sau đó như thể than nhẹ một tiếng, hỏi
ngược lại: “Tháng này cô có thể bù khuyết, tháng sau thì sao? Tháng sau
nữa? Còn năm sau? Cô có bao nhiêu tiền đòi bù cho xuể?”
Hách Liên Dung nhất thời nghẹn giọng: “Nhưng cũng không thể cứ như vậy…”
“Đợi đến lúc cô học được cách bổ khuyết thì tự nhiên sẽ không như vậy
nữa.” Vị Đình Ngọc cười cười: “Đương gia không phải cái chức dễ làm, sổ
sách không cân bằng là chuyện thường gặp, lúc tiêu nhiều thì bổ khuyết
lại thành tiêu ít đi, sắp xếp các mục thu chi như nào cũng là một vấn đề lớn. Thục Cần tự mình tìm tòi mà ra, cô có ta dạy nên cũng bớt được quá trình này.”