Thiếu Phu Bất Lương

Chương 151 : Bài học làm đương gia (2)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Từ chỗ Vị Đình Ngọc trở về, Hách Liên Dung liền cho gọi Vị Quảng đến

Thính Vũ Hiên bàn bạc kĩ lưỡng suốt một ngày, nàng cho người đem trả lại toàn bộ số vải vóc Tường Vân Hiên mang đến.



Đây đều là số vải phục vụ cho việc đổi y phục theo mùa, làm như vậy hiển nhiên sẽ dẫn đến nhiều bất mãn, nhưng trước mặt Hách Liên Dung không ai dám nói đến truyện này, chỉ có Dương thị trong lúc ăn tối có phàn nàn

vài câu nhưng cũng bị Vị Thủy Liên lườm cho phải im bặt.



Vị Thủy Liên đối với việc này không lấy gì làm quan trọng dù sao chị ta

cũng không ở lại lâu, Vị Thu Cúc lần này cũng thần kì không đưa ra ý

kiến khiến Hách Liên Dung có hơi ngạc nhiên bởi vẫn nghĩ rằng nàng ta là người thiếu kiên nhẫn thứ hai sau Dương thị, kết quả lại không nói gì.



Nàng suy nghĩ một chút thấy cũng không khó để hiểu, Vị Thu Cúc vẫn luôn

lấy tiền đồ của Tống Tử Hiên làm trọng, còn Vị Thủy Liên càng không cần

nói, hiện tại nàng lại có chút giao tình với Vệ Vô Hạ, hai người bọn họ

sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà gây xích mích với nàng.



Có điều việc đổi vải may theo mùa là việc mọi người đều vô cùng trông

đợi, không thể nói một câu hủy là xong, Hồ thị cũng từng gặp riêng Hách

Liên Dung hỏi nàng có gặp khó khăn gì không, nàng cũng chỉ nói vài câu

để bà yên tâm, còn tỏ vẻ vô cùng chắc chắn, tuyệt nhiên không tiếtt lộ

nửa chữ.



Hai ngày sau trong bữa tối, Dương thị lại bóng gió nói y phục quá dày,

không có vải mới để may, Hồ thị vộ vàng nói mình mới mua một cuộn tơ

lụa, lát nữa Dương thị đến xem thử có thích không, nếu thích bà sẽ tặng

luôn. Tự dưng có của hời đương nhiên khiến Dương thị vui vẻ sung sướng.

Hách Liên Dung hiểu Hồ thị muốn giải vây cho mình, cười cảm kích với bà

sau đó nói với mọi người: “Chuyện đổi vải may y phục cho mùa hè con

đương nhiên không dám quên, vừa rồi đem trả lại vải vóc của Tường Vân

Hiên bởi cảm thấy chất lượng vải bình thường, con đã cho người đặt vải

nơi khác, vừa mới chuyển đến, dùng cơm xong mọi người theo con đi chọn.”



Dương thị buông ra một câu nghi ngờ: “Những năm trước chúng ta đều dùng

vải may của Tường Vân Hiên, đổi sang nhà khác chỉ sợ dùng không quen

thôi.”


Bổ khuyết sổ sách nói khó thì cũng không khó, nói dễ thì cũng chẳng

phải, chỉ cần lúc Hách Liên Dung nhận đồ cao cấp chuyển đến phủ, sửa lại biên lai với giá cao hơn, vì toàn là đồ thượng hạng nên giá có đắt đỏ

chút cũng không ai để ý, chỉ cần không quá lạm dụng thường xuyên làm vậy nhất định không bao giờ bị phát hiện truy cứu.



Ngô thị cũng không hiểu vì sao Hách Liên Dung lại làm vậy, đang lúc nghi ngờ, kinh ngạc, Hách Liên Dung liền quay sang nói với nàng: “Số vải này tuy không bì được với vải vân cẩm nhưng so với loại vải hàng năm phủ ta vẫn dùng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa giá cả so với vải vân cẩm lại rẻ

hơn, hai mươi cuộn chỉ hết năm trăm lượng.”



Vị Đình Ngọc càng không hiểu dụng ý của Hách Liên Dung, năm trăm lượng

là giá mua chỗ vải này, cô ta nói thẳng đuột ra như vậy lấy gì bổ sung

cho chỗ thâm hụt trước đây bây giờ? Cho dù nói chỗ vải này giá một nhìn

lượng mọi người ai chẳng tin, hơn nữa cứ nói là vải vân cẩm mọi người

cũng cho là đúng đấy thôi.



“Đây cũng là nhờ cô cô tìm được một người quen buôn vải mới mua được với giá cả, chất lượng tốt đến như vậy, có điều lần mua vải mới này phủ ta

chỉ còn ba trăm lượng, là cháu nhất thời muốn lễ mừng thọ của bà nội

thêm trọng đại nên đã nhờ cô cô mua những cuộn vải chất lượng tốt như

này, hai trăm lượng còn lại đương nhiên là cháu sẽ bù vào, đại tẩu…”

Hách Liên Dung quay sang Ngô thị cười nói: “Tẩu không phải lo lắng.”



Thật ra chỗ vải này đến cùng là ai chi tiền mọi người trong phủ cũng

không quan tâm, không phải Vị phủ thì là Hách Liên Dung, cũng chẳng ảnh

hưởng gì đến họ, Ngô thị không bắt bẻ được gì, lão phu nhân lại hài

lòng, hơn nữa mọi người còn lại cũng hân hoan vui vẻ lấy phần vải của

mình.



Hách Liên Dung hài lòng nhìn mọi việc suôn sẻ đúng dự định, sau đó quay

sang cười nói với Vị Đình Ngọc đang hoang mang thắc mắc: “Cô cô, biên

lai của số vải này vẫn còn ở trên tay cô cô đúng không?”



Vị Đình Ngọc tối mặt lạnh nhạt đáp: “Biên lai? Trước bữa tối không phải ta đã đưa cho cô rồi hay sao?”



“Cô cô nhất định là nhớ lầm rồi.” Hách Liên Dung bước đến gần trước mặt

Vị Đình Ngọc nói: “Thiếu Quân đã từng nói với cháu, cô cô gần đây hay

quên một số chuyện, cần phải nhắc lại để cô cô khỏi quên.”