Thiếu Phu Bất Lương

Chương 153 : Lại gặp khó khăn

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Khi tiếp nhận thông tin này trong sảnh phải có ít nhất hơn một nửa ngớ người như Hách Liên Dung, còn Vị Đông Tuyết thì gần như sắp bật khóc đến nơi,

biểu hiện của những người còn lại không ngoài dự đoán cũng kiểu bà cô

này sao có thể muốn thế nào là phải thế đấy vậy.



Đầu tiên thì muốn gả Mộ Dung Phiêu Phiêu cho Vệ Vô Hạ, không có kết quả. Giờ lại thăng cấp hơn, trực tiếp muốn kết làm thông gia cùng hoàng

thượng.



Hách Liên Dung đã nghĩ đủ cách lòng vòng để nói giúp cho Trần gia, cuối

cùng cũng bị câu vừa rồi của chị ta khiến cho nghẹn họng, nàng híp mắt

nhìn Vị Thủy Liên một lúc lâu mới cười nói: “Nhị tỷ, tuyển tú nữ đâu có

chuyện tự mình được báo danh? Đều là do triều đình chỉ định khuê nữ nhà

quan viên, cùng lắm là người có xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhà

chúng ta là thương nhân, chỉ sợ không đủ điều kiện thôi.”



“Ai nói là không đủ điều kiện? Không phải đại ca vẫn còn đang tại chức

đấy thôi? Hơn nữa anh rể muội lại là mệnh quan triều đình, cũng là người quyền cao vọng trọng, đợt tuyển tú lần này để Đông Tuyết có thể tiến

cung, ta đã phải hao tốn không biết bao công sức đó.”



Chẳng biết là có tốt bụng thật hay không nhưng Hách Liên Dung có thể

khẳng định, Vị Thủy Liên cho dù có ý tốt cũng phải xuất phát từ lợi ích

cá nhân của chị ta trước đã.



Tiến cung tuyển phi, nghĩ thì dễ, từ việc của Bạch Lan cũng không khó

nhận thấy, nữ nhân nơi hậu cung không hề có cuộc sống yên tĩnh, an nhàn, với tính cách của Vị Đông Tuyết, cho dù có để muội ấy vào cung làm phi

thì có sống nổi hay không cũng là cả một vấn đề nan giải chứ đừng nói

đến ảo tưởng gia đình được thơm lây. Chưa nói đến chuyện việc được chọn

hay không cũng không dám chắc, việc gì phải lãng phí thời gian, tiền bạc làm gì?



Có điều nghĩ đi nghĩ lại thì Vị Thủy Liên tự mình báo danh cho Vị Đông

Tuyết cũng gây ra chút khó khăn, việc cầu thân của Trần gia coi như đi

tong, sao hả? Dám tranh nữ nhân với hoàng thượng ư?



Câm lặng một hồi lâu, Hách Liên Dung chỉ có thể bảo bà mối trở về, trong đầu đang nghĩ cách làm sao để rút tên của Vị Đông Tuyết khỏi danh sách

tuyển tú kia.



Cách dễ nhất chính là đi cửa sau, tìm Tiễn Kim Bảo. Nơi này là thành Vân Trữ, cha của Hàn Sâm tuy không phải là viên quan có chức cao nhất nhưng tuyệt đối là người có quyền lực nhất, muốn loại ra một cái tên tú nữ

không hợp lệ cũng không phải là việc khó khăn gì.



Hách Liên Dung sai khi trấn an, động viên Vị Đông Tuyết xong liền vội vã rời Vị phủ, tính ra nàng cũng đã lâu không gặp Tiễn Kim Bảo, khoảng

thời gian này nàng bận, Tiễn Kim Bảo xem ra còn bận hơn mình, bận chuyển nhà đi.



Hách Liên Dung đến Hàn phủ mới biết tin Hàn đại nhân sắp được bổ nhiệm


Giọng điệu kiên quyết khẳng định của Hách Liên Dung khiến Vệ Vô Hạ có

hơi hiếu kỳ: “Tham tuyển tú nữ là giấc mơ của không biết bao nhiêu nữ

tử, tẩu tử sao lại phủ định mạnh mẽ như vậy? Lẽ nào tiến cung làm phi

không bằng lấy một nhà bán sách nho nhỏ kia sao?”



“Không phải là không bằng là là vạn phần không bằng!” Hách Liên Dung

nhìn hắn có chút trầm ngâm nói: “Chí ít gả cho một nhà bán sách không lo bị kẻ khác bán đứng, có một số người có người thân ở trong cung, hắn ở

ngoài nay giúp một người, mai giúp người khác tiến cử đến bên cạnh làm

đồng minh, nếu hoàng thượng để mắt đến người bên cạnh đến lúc đó khóc

cũng không kịp.”



Vệ Vô Hạ cười một lúc lâu: “Tẩu tử nói một số người là ám chỉ tại hạ?”



Hách Liên Dung bĩu môi: “Ta chỉ muốn nói Thục phi nương nương thật đáng thương.”



“Long sủng ngắn ngủi, Thục phi nương nương hẳn là hiểu rõ đạo lý này, ân sủng của hoàng thượng chẳng lẽ chỉ có một người có thể độc sủng được

mãi hay sao? Thay vì thêm nhiều kẻ địch không bằng kết thêm vài người

bạn, chẳng hạn như…Lan tần nương nương.”



Hách Liên Dung vốn không hiểu lắm câu này của hắn nhưng suy nghĩ một lúc mới chau mày hỏi lại: “Lan tần?”



Vệ Vô Hạ cười cười cũng không nói nhiều, mắt Hách Liên Dung chợt sáng rỡ: “Bạch Lan đã được phong tần rồi sao?”



Vệ Vô Hạ cũng không trả lời, tiếp tục dạo bước trên phố, một hồi lâu sau mới bật cười: “Tại hạ lần đầu tiên gặp tẩu tử cũng thấy vui thích như

lúc này, có thể đem đến tin tức tốt đẹp cho tẩu tử là niềm vinh hạnh cho ta.”



.



Tâm tình kích động của Hách Liên Dung muốn dừng cũng không dừng được,

bước chân cũng nhanh nhẹn, thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi Vệ Vô Hạ

tràn đầy ý cười thích thú: “Tẩu thật kì lạ, chuyện của người khác cũng

có thể vui vẻ đến thế sao?”



“Chuyện của người khác ta đương nhiên không quan tâm, nhưng Bạch Lan

không phải người ngoài, bởi vậy ta cũng vui thay cho nàng.” Hách Liên

Dung cười híp mắt nhìn hắn: “Nói mới nhớ ta vẫn chưa cảm ơn sự giúp đỡ

của công tử, nếu không nhờ có ngươi, chuyện của Bạch Lan đâu được thuận

lợi suôn sẻ đến vậy.”



Nụ cười trên môi Vệ Vô Hạ hơi thu lại, nhìn Hách Liên Dung nhàn nhạt nói: “Ta mới là người cần cám ơn tẩu tử.”