Thiếu Phu Bất Lương
Chương 154 : Suy nghĩ thật lòng
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
“Cảm ơn ta?” Hách Liên Dung suy nghĩ một hồi liền bật cười: “À, chuyện
miếng ngọc kia ư, chỉ là tình cờ thôi, nếu không phải tên trộm kia va
vào đống đồ khiến chúng đổ ra lộn xộn hắn đã chạy thoát được rồi.”
Vệ Vô Hạ hơi nhếch khóe môi, hắn muốn nói đến không phải chuyện này
nhưng cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này giữa hai người, đặc biệt
là khi thấy Hách Liên Dung dần dần xóa bỏ cảnh giác với mình thì cười
mãi không thôi, cứ để nàng hiểu lầm đi.
“Đã có tiền lệ như Bạch Lan, liệu tẩu tử còn cảm thấy việc tứ tiểu thư tiến cung là chuyện cực khổ hay không?”
Quan điểm của Hách Liên Dung vẫn không thay đổi: “Cuộc sống quyền quý
cao sang vẫn không được tự do, thoải mái như làm một người dân bình dị,
chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão*. Thục phi nương nương e rằng cũng chẳng dám mơ đến chuyện này.” ( chấp tử chi thủ, dữ tử gia lão: nguyện sống
với nhau đến đầu bạc răng long. Muốn hiểu chi tiết các bạn gg search
thêm nhé. )
“Chấp tử chi thủ… tẩu tử nghĩ tứ tiểu thư không tiến cung thì sẽ tìm được một người toàn tâm toàn ý với cô ấy hay sao?”
Hách Liên Dung nhún nhún vai đáp: “Ta chỉ biết sống bên ngoài còn có cơ
hội gặp được, vào cùng rồi thì chẳng có chút hi vọng nào.”
Vệ Vô Hạ trầm mặc rất lâu, Hách Liên Dung cũng không nói câu nào, hai
người sóng vai nhau cùng bước, dạo phố một lúc hắn mới khẽ cười: “Đạo lý của tẩu đều rất đơn giản nhưng lại thật khó phản bác.”
“Bởi vậy?”
“Tẩu muốn ta giúp thế nào đây?”
“Rất đơn giản!” Hách Liên Dung đợi một nhóm đông người đi qua mới nói
tiếp: “Chỉ cần Đông Tuyết bị loại ngay vòng sơ tuyển mọi việc còn lại
coi như xong, phía bà nội ta có thể tự thuyết phục được.”
Vệ Vô Hạ gật đầu, dừng lại trước một quầy hàng, đầu ngón tay đùa nghịch
món đồ được bày bán: “Việc này thì đơn giản, chỉ có điều đành phụ tâm ý
của nhị tiểu thư rồi.”
“Hi vọng sau này chị ấy không thường xuyên cống hiến tâm ý của mình.”
Hách Liên Dung dẩu dẩu môi, tiện tay cầm lên một chiếc trống bỏi lắc
lắc: “May mà công tử vẫn còn ở đây.” Nếu không chuyện này khó mà giải
quyết được.
“Bề ngoài là như vậy.”
“Vậy… vậy là có ý gì?”
“Vị huynh trên danh nghĩa là mượn thân phận người của Vị Tất Tri đi tìm
đồ cổ nhưng ngoài việc đó ra, thực chất huynh ấy muốn phát triển kinh
doanh.”
“Kinh doanh cái gì?” Hách Liên Dung càng lúc càng thấy khó hiểu.
“Thật ra huynh ấy quay về làm ở Vị Tất Tri là không muốn tẩu tử thất
vọng thôi, việc huynh ấy thực sự muốn làm chính là xây dựng việc kinh
doanh của riêng mình.”
“Chàng…” Hách Liên Dung nhíu chặt mày: “Vì sao chàng không nói cho ta biết?”
“Vị huynh lần này đi thật ra là muốn tìm một người bạn của ta, hắn có
thể giúp Vị huynh một chút về đồ cổ, tiện cho việc… phát triển sau này.”
Hách Liên Dung có chút phiền não, chuyện lớn như vậy Vị Thiếu Quân lại
không hé nửa câu với nàng: “Vì sao công tử lại nói những điều này cho ta biết, cái này nên giữ bí mật mới phải?”
“Ta chỉ không muốn Vị huynh một mình vất vả, khổ cực, hi vọng tẩu có thể ủng hộ huynh ấy.”
“Chàng ấy…vì sao không thương lượng cùng Thiếu Dương mà lại phải lén lút bí mật như vậy?”
“Nếu Thiếu Dương không đồng ý thì sao? Vị huynh không những sẽ bị cười
cợt mà sau này huynh ấy có ở Vị Tất Tri cũng không vui vẻ gì.” Vệ Vô Hạ
nghĩ một chút lại nói: “Vị huynh vốn dĩ không muốn quay lại Vị Tất Tri.”
“Vì sao?”
“Vị huynh chí hướng rộng lớn đương nhiên cũng ấp ủ những kế hoạc lớn lao, sao có thể chịu dựa vào người khác sống qua ngày.”
Nghe có vẻ không giống nguyên nhân Vị Thiếu Quân làm vậy, Hách Liên Dung lắc đầu: “Khi nào chàng quay về?”
“Cái này…còn phải dựa vào khả năng xử lý công việc của Vị huynh nữa, nếu sớm giải quyết xong thì sẽ về sớm. Tẩu tử…” Vệ Vô Hạ nhìn sắc mặt Hách
Liên Dung: “Vẫn sẽ ủng hộ Vị huynh chứ?”
Trong lòng Hách Liên Dung hiện giờ vô cùng rối bời, thở dài một tiếng: “Ta…ta cũng không biết nữa!”