Thiếu Phu Bất Lương
Chương 159 : Hôn sự của Đông Tuyết (1)
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
So với tất cả, chàng mới chính là món quà tốt nhất.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Vị Thiếu Quân đã
không còn ở bên cạnh, toàn thân nàng cảm thấy mệt mỏi, uể oải muốn chết, vừa mới ngồi dậy liền muốn nằm ngủ lại thêm một giấc nữa.
Bích Liễu nghe được động tĩnh trong phòng liền ló đầu vào, thấy Hách Liên Dung đã bước xuống giường liền vội vàng vào phòng: “Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia dặn để người nghỉ ngơi một
ngày, người đã nói chuyện này với lão phu nhân rồi, hôm nay không được
làm phiền thiếu phu nhân bất cứ việc gì.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao ba con sào, Hách Liên Dung lập tức đỏ mặt: “Sao lại nói như vậy? Hắn…”
Chẳng lẽ hắn dám nói tối qua hai người bọn họ làm cái gì gì đó, lao lực
muốn chết, hi vọng lão phu nhân lượng thứ các kiểu???
“Thiếu phu nhân yên tâm, nhị thiếu gia
không để người phải khó xử đâu.” Nàng ta cười trộm rồi mới nói tiếp:
“Thấy được thiếu phu nhân và thiếu gia ngọt ngào ân ái như này, nô tỳ vô cùng vui mừng đó.”
Lúc này mặt Hách Liên Dung đã đỏ bừng,
ngại phải nhìn thấy điệu cười trêu chọc của Bích Liễu liền cúi gằm mặt
xuống, vừa cúi xuống liền nhìn thấy bộ trung y của mình đang mặc xộc
xệch, lộn xộn, bên trong ngay cả áo yếm cũng không mặc, nghĩ lại đêm qua các kiểu, rõ ràng không mặc gì hết cứ thế ngủ mê mệt, có lẽ sáng nay Vị Thiếu Quân sợ mình lạnh nên đã mặc vào cho nàng.
Nghĩ đến đó, trong lòng Hách Liên Dung
cảm thấy vô cùng ấm áp, xoay người sửa sang lại trung y, che đi những
dấu đỏ trước ngực mình, lí nhí hỏi một câu: “Hắn đi đâu rồi?”
“Nhị thiếu gia đã đến Vị Tất Tri rồi, nói là tối nay sẽ về sớm một chút, hẹn thiếu phu nhân tối nay chờ người về dùng cơm.”
Hách Liên Dung tuy chỉ trả lời “ừm” một
câu bình thường nhưng trong lòng thì ngọt ngào, sung sướng, hai người
bọn họ giống hệt như đôi vợ chồng lâu năm vậy.
“Sáng nay có việc gì không?”
Bích Liễu lắc lắc đầu: “Các viện tối qua
đều về muộn nên giờ vẫn đang nghỉ ngơi, có điều sáng nay tứ tiểu thư có
đến một chuyến, thấy thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh nên nói lát nữa lại
đến sau.”
Hách Liên Dung lúc này mới hỏi đến chuyện tối qua: “Mấy người muội ấy tối qua về lúc nào? Mưa to suốt cả đêm đúng không?”
Hách Liên Dung tự tìm cho mình một lý do, vừa cảm thấy an tâm thoải mái đôi chút lại cảm giác hôm nay trong nhà
dường như quạnh quẽ, vắng vẻ hẳn đi, không biết có phải do những người
bình thường hay quanh quẩn ở nhà như Đông Tuyết và lão phu nhân hôm nay
lại không có nhà nên mới sinh ra cảm giác này hay không?
Cái cảm giác này cứ thường trực cho đến
giờ dùng cơm tối, lão phu nhân và Vị Đông Tuyết đều đã trở về, tất cả
mọi người cũng lần lượt xuất hiện, lúc này mới có chút không khí bình
dị.
Bởi Vị Thiếu Quân đặc biệt dặn dò phải
đợi hắn về, Ngô thị cũng chưa đến nên tất cả mọi người cũng không vội
dùng cơm, ngồi trong sảnh chính câu được câu không buôn chuyện với nhau, không quản là cười nói hay than thở nhưng ít nhiều đã xua tan đi cảm
giác yên ắng, quạnh quẽ, bởi vậy mới có chút mùi vị của “gia đình”, quả
nhiên…người nhà phải tụ tập lại cùng nhau mới vui. Trong đầu Hách Liên
Dung tự nhiên nghĩ như vậy.
“Đông Tuyết, tối qua hình như ta nhìn
thấy muội.” Vị Xuân Bình đang bàn luận hoa văn vải vóc gì đó với Dương
thị đột nhiên chợt nhớ, ngẩng đầu nói ra câu này.
Vị Đông Tuyết không quen bị điểm danh
trước mặt đám đông nên có chút dè dặt: “Muội lại không nhìn thấy đại tỷ, muội đi cùng tam nương một lúc thì trời đột nhiên mưa to nên vội vã tìm chỗ trú.”
“Vội vã tìm chỗ tránh mưa cũng không sao, miễn đừng để mình bị cảm là được.” Vị Xuân Bình ý tứ nói câu này, nói
xong thì cười cười: “Muội sắp tham gia tuyển tú rồi, nói chuyện hay làm
việc gì phải cẩn trọng mới tốt.”
Vị Đông Tuyết “vâng” một tiếng nhưng ai
cũng thấy nàng không hiểu ra thâm ý bên trong câu nói của Vị Xuân Bình,
Vị Thủy Liên chau mày hỏi: “Đại tỷ, muốn gì thì cứ nói thẳng ra, cứ bóng gió kiểu đó thật khiến người ta khó chịu.”
Vị Xuân Bình xua tay đáp: “Không có gì,
muội không cần phải xét nét.” Nói xong lại nhìn Vị Đông Tuyết đầy thâm
tình khiến cho tứ tiểu muội không khỏi có chút kinh ngạc.
Vị Thủy Liên cực ghét điệu bộ làm trò này của Vị Xuân Bình, đang định châm chọc chị ta vài câu thì Ngô thị bước
vào, trên mặt đầy vẻ giễu cợt, vừa đi vừa nói: “Đại tỷ tối qua nhìn thấy Đông Tuyết mượn cớ tránh mưa tách khỏi tam nương, hẹn hò cùng với một
nam nhân không rõ lai lịch!”