Thiếu Phu Bất Lương

Chương 163 : Hôn sự của Vị Đông Tuyết (5)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Mọi người khi hình dung những chuyện vui

mừng, thường sẽ nói rằng “mộng thành thực”, lại chẳng ai thích hiện

thực, việc này đương nhiên không có nghĩa rằng, trong lòng mọi người

không có ác mộng, ngược lại, ác mộng so với mộng xuất hiện càng nhiều

trong suy nghĩ của mỗi người. Ta chắc chắn sẽ không làm không tốt, ta

chắc rằng đã bị bại lộ rồi, xong rồi, lần này thực sự xong đời rồi!



Người thường xuyên nghĩ như vậy, cuối cùng phần lớn sẽ thất bại.



Nguyên nhân chính là bởi vì bọn họ hiểu

được bản thân không được, biết bản thân còn chưa đủ tốt, cho nên mới có

những cơn “ác mộng” như vậy, nếu bọn họ tin tưởng rằng có thể dùng hết

sức mình để ứng phó, chẳng sợ kết quả cuối cùng là sự thất bại, cũng sẽ

không bao giờ có ý niệm “quả nhiên là thế” trong đầu, ác mộng cũng sẽ

không trở thành sự thực.



Hiện giờ, Hách Liên Dung cảm thấy rằng ác mộng đã thành sự thực, bởi vì àng đối với cọc hôn sự này không có chút

nắm chắc nào, cho nên gặp thất bại thì suy nghĩ đầu tiên là đó là kết

quả tệ hại nhất, hiện giờ kết quả đã thực sự xảy ra, người phải đối mặt

thế nhưng là nàng.



Sai người giám sát nhất cử nhất động của

Giáng Tuyết hiên, đối với bên đó lập một trạm gác giới nghiêm, không để

ai vào cũng không để người nào lọt ra, cố gắng không để có tin xấu này

rơi vào trong tai của Vị Đông Tuyết, lúc này mới theo gã gia đinh vừa

tới báo tin rời khỏi Thính Vũ hiên, đi vào sảnh chính.



Nơi đó đã sớm có người ngồi sẵn, khăn nho khoan bào, nhã nhặn trắng nõn, dung mạo so với Vị Thiếu Quân cùng Vị

Thiếu Dung còn tuấn tú tú lệ hơn, tươi cười cũng không dương quan ấm áp

giống như Vệ Vô Hạ, lại khiến cho người ta cảm thấy thực thoải mái, hiền hòa, không có chút khoảng cách nào.



Người này cùng với hình tượng “quân tử”

trong lòng Hách Liên Dung không quá giống, hắn chẳng phải nên là một nho sinh hủ lậu mới đúng chứ?



“Trần công tử?” Hách Liên Dung gọi hắn một tiếng, nhìn dáng vẻ của hắn, hiển nhiên đang thất thần.



Trần Bình Phàm ngẩng đầu, thấy Hách Liên Dung thì vội vàng đứng dậy, “Là, tại hạ Trần Bình Phàm.”



Hách Liên Dung ý bảo hắn ngồi xuống,

chính mình cũng ngồi xuống, gọi Vị Quảng tiến lại, “Việc Trần công tử

tới đây trước đừng nói với mấy người phía nãi nãi, người vừa báo tin cho ta cũng dặn dò đừng cho hắn ra ngoài nói lung tung.”



Vị Quảng ứng tiếng lui xuống, Hách Liên

Dung để Bích Liễu chờ ngoài cửa, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Trần

công tử, không biết đến đây có chuyện gì?”


rõ Hách Liên Dung lúc trước vì cái gì mà đi cầu xin hắn giúp đỡ, để cho

Vị Đông Tuyết bị đánh rớt ở vòng sơ tuyển kia.



“Vì sao? Tẩu đổi ý? Cảm thấy tứ tiểu thư tiến cung cũng tốt?”



Hách Liên Dung lắc đầu, “Ta vẫn không

muốn để Đông Tuyết tiến cung, nhưng Trân gia cầu hôn cũng là chuyện

tuyệt đối không thể đáp ứng, Trần Bình Phàm kia, thoạt nhìn thì ra vẻ

đạo mạo, kỳ thực là một tiểu nhân không hơn không kém, hắn hủy đi danh

tiết của cô nương khác, cư nhiên có thể đứng đó lớn tiếng nói phải phụ

trách!”



“Hủy đi… danh tiết?” Vệ Vô Hạ không biết

nghĩ tới cái gì, vẻ mặt trở nên có chút cổ quái, “Hắn hủy đi danh tiết

của người ta, lại muốn phụ trách, cũng coi như có trách nhiệm.”



“Hắn trước đây rõ ràng cầu hôn, đảo mắt

đã hủy danh tiết người ta, tiểu nhân như vậy thì có trách nhiệm cái gì!” Hách Liên Dung càng nói càng tức, “May mắn giữa đường nảy sinh chuyện,

bằng không nếu đáp ứng hôn sự này rồi, chẳng phải đã hại Đông Tuyết!”



“Có thể hắn… cũng không phải cố ý đâu?”



Hách Liên Dung hơi chọn mi, “Ngươi cư nhiên thay hắn nói chuyện?”



Vệ Vô Hạ lắc lắc đầu, “Ta cùng với hắn

từng gặp qua một lần, khi đó hắn cũng chỉ là vô ý, lại xác thực đã nói

sẽ chịu trách nhiệm với nữ nhân ấy.”



Hách Liên Dung kinh ngạc nói: “Gặp qua một lần? Ngươi quen hắn?”



“Chỉ là ngẫu ngộ (ngẫu nhiên gặp) thôi.”

Vệ Vô Hạ làm như rốt cuộc đã suy nghĩ xong mọi chuyện, khẽ cười nói:

“Hắn có nói qua là bởi vì chuyện gì mà “hủy danh tiết người khác”

không?”



“Đương nhiên… đương nhiên là…” Hách Liên Dung mấp máy môi, “Kia còn cần phải nói sao?”



“Vậy ở trong lòng của tẩu, dạng hành vi

nào sẽ được coi là “hủy danh tiết người khác”?” Vệ Vô Hạ cười cười, cúi

mắt nhìn xuống, đột nhiên nắm lấy bàn tay Hách Liên Dung đưa lên… đầu,

cổ tay áo rộng thùng tình trượt xuống, lộ ra cổ tay tinh tế của Hách

Liên Dung. Hách Liên dung bất ngờ không kịp phòng bị, kinh hô một tiếng, lại trấn định xuống, khó hiểu nhìn hắn. Khóe môi Vệ Vô Hạ dần dần cong

lên, bàn tay chậm rãi men theo cổ tay nàng, kéo ống tay áo lại che đậy,

cầm cánh tay trơn bóng của nàng, “Như vậy có tính là cùng tẩu có da thịt chi thân hay không? Hủy đi danh tiết của tẩu rồi không?”