Thiếu Phu Bất Lương
Chương 164 : Hôn sự của Vị Đông Tuyết (6)
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
Hách Liên Dung ngạc nhiên lại bất an vùng khỏi tay Vệ Vô Hạ, loại hành vi này nàng không coi ra gì, cũng không
nói lên rằng ở thời đại này nó thực sự không có vấn đề gì. Nàng thấy
thực may mắn vì lúc này không có những người khác bên cạnh, ngay cả Bích Liễu cũng không ở đây, do vậy, nàng đã giảm bớt được không ít phiền
toái.
“Có ý gì? Trần Bình Phàm bởi vì chạm phải cánh tay của một vị cô nương, cho nên mới nhận định rằng bản thân cần phụ trách?”
“Ta thấy đúng là như vậy đó, kỳ thật vị
Trần công tử này có chút chuyện bé xé ra to, lúc ấy mưa vừa rơi xuống,
xiêm y ai nấy đều ướt đẫm, cho dù không cẩn thận nhìn thấy rồi chạm
phải, cũng có gì sai đâu chứ?”
“Trời mưa…” Mấy ngày gần đây, chỉ có đêm
thất tịch ngày hôm đó mới mưa to chút, nếu là buổi tối hôm đó xảy ra
chuyện, vậy thời gian cũng ăn khớp, chính là Trần Bình Phàm này… nói thế nào mới tốt đây? Nghe xong thì quả thấy là có phong phạm của quẩn tử,
nhưng làm sao lại khiến cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ như vậy đâu?
Chẳng lẽ huých đánh phải tay liền thực sự phải… khoan đã… khoan đã….
“Ngươi nói chính là vào đêm thất tịch đó hả?”
Vệ Vô Hạ cười cười, coi như cam chịu.
“Đêm thất tịch đó, ngươi lúc tránh mưa mà tình cờ gặp Trần Bình Phàm?”
“Quả thực là tình cờ, nhưng ta không biết tên hắn, hôm nay mới biết hắn chính là người đã cầu thân với tứ tiểu thư.”
“Ở đó còn ai nữa?” Hách Liên Dung có dự cảm không tốt, “Ngoài Trần Bình Phàm, ngươi, Yên nhi cùng Đông Tuyết, còn ai nữa?”
Ánh mắt Vệ Vô Hạ cong thành nửa vầng
trăng, “Không còn nữa, một cái miếu thổ địa nho nhỏ, chỉ có bốn người
chúng ta có thể chen vào.”
“Vậy, vậy hắn… đụng phải ai? Là Yên nhi?” Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, tâm sự Vị Đông Tuyết mới nặng nề, có miệng
mà khó nói sao?”
“Nghiêm cô nương….” Không biết có phải
Hách Liên Dung ảo giác hay không, nhắc tới Nghiêm Yên, ý cười bên môi Vệ Vô Hạ lại càng thêm đậm, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái, lắc lắc đầu. “Tất nhiên không phải Nghiêm cô nương.”
Không phải Nghiêm Yên, thì chắc chắn là Vị Đông Tuyết, nhưng mà…
“Chẳng lẽ Trần Bình Phàm không biết Đông Tuyết chính là đối tượng hắn tới cầu hôn sao?”
Vệ Vô Hạ nhún nhún vai. “Chúng ta cũng đâu có biết hắn chính là người tới cầu hôn tứ tiểu thư đâu.”
Mấu chốt là Vị Đông Tuyết biết a! Trong đầu Hách Liên Dung hiện tại toàn là những dấu chấm hỏi to đùng.
Vành mắt Vị Đông Tuyết ửng đỏ lắc đầu,
“Là lỗi của muội, muội thực sự đã muốn đem mọi chuyện nói với tẩu, nhưng mà… nhưng mà đại tỷ lại nói là muội cố ý theo hắn đi tránh mưa, nhị ca
cũng nói… muốn muội cố ý làm loại chuyện này… Muội sợ nhị tẩu cũng cho
rằng, mọi chuyện đều là muội nhờ Yên nhi sắp đặt, cho rằng muội là một
nữ nhân vô liêm sỉ.”
“Tẩu sao có thể…” Hách Liên Dung nói được một nửa thì dừng lại, cũng không lạ khi Vị Đông Tuyết nghĩ nhiều như
vậy, Vị Xuân Bình chỉ dựa vào việc nhìn thấy vài bức tranh cũng đã có
thể bịa ra chuyện cô nam quả nữ ở cùng một phòng, Vị Đông Tuyết đương
nhiên không dám nhắc tới chuyện bọn họ trước mặt bất kỳ ai, cho dù bọn
họ cũng không phải cô nam quả nữa, nhưng lại có “da thịt chi thân”. “Cho nên… Vệ Vô Hạ nói thật?” Hách Liên Dung hơi nhấc cánh tay lên, “Da thịt chi thân?”
Khuôn mặt Vị Đông Tuyết đỏ lên, “Kia, kia chính là động tác ngoài ý muốn…”
“Nhưng hắn lại nhất định muốn chịu trách
nhiệm với muội.” Thời điểm khác nhau, tâm tình cũng khác nhau. Giống như thời điểm mới gặp Trần Bình Phàm, liền cảm thấy hắn chẳng qua chỉ là
một tên ngụy quân tử giữa ban ngày giở trò đồi bại, sau khi biết được nữ diễn viên trong sự kiện kia lại là Vị Đông Tuyết, lại cảm thấy hắn còn
thực sự rất đáng yêu, “Nhưng mà muội sao lại không nói cho hắn biết muội chính là tứ tiểu thư của Vị gia?”
Vị Đông Tuyết rối rắm nắm tay, “Muội… Yên biểu tỷ cùng Vệ công tử đều ở đó, muội sợ…”
“Sợ Yên nhi về nói với đại nương?”
Vị đông Tuyết cắn môi dưới gật gật đầu,
“Cho nên liền vội vàng chạy đi, Yêu biểu tỷ đuổi theo muội chạy ra, hại
tỷ ấy cũng bị ướt sũng toàn thân, may mắn sau đó gặp được xe ngựa trong
phủ, nên mới không quá chật vật.”
“Vậy Vệ Vô Hạ thì sao? Vẫn ở lại đó?”
Vị Đông Tuyết nghĩ nghĩ, rồi nói: “Bọn muội sau khi trở về lại bảo xe ngựa quay lại đón Vệ công tử.”
Hách Liên Dung càng thêm khó hiểu, “Lúc
tránh mưa, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì?” Bằng không với tính cẩn thận của Nghiêm Yên, tuyệt không để Vệ Vô Hạ một mình ở lại miếu kia, như
thế nào có thể không tiện đường đưa hắn trở về, lại khiến xe ngựa quay
lại một chuyến? Còn có vẻ mặt Vệ Vô Hạ khi nhắc tới Nghiêm Yên….
Vị Đông Tuyết lại lắc lắc đầu, “Bọn muội
chờ ở miếu không lâu thì chạy đi, tuy nhiên, thời điểm hai người kia
bước vào Yên biểu tỷ quả thực có chút không vui, Vệ công tử hình như còn nói gì đó… chỉ là, lúc đó muội đang hoảng loạn, không có nghe rõ.” Vị
Đông Tuyết nói xong lại co rúm lại, nghĩ đến lời nói vừa rồi Vệ Vô Hạ
nói với nàng, vài phần bất an chợt xao động trong lòng.