Thiếu Phu Bất Lương

Chương 165 : Hôn sự của Đông Tuyết (7)

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


“Vệ công tử, hắn… hắn biết chuyện của

nương muội.” Vị Đông Tuyết cân nhắc mãi mới nói ra chuyện này, “Hỏi muội có hận chuyện nương không thể vào cửa hay không.”



Hách Liên Dung hơi ngạc nhiên, “Đây là chuyện xảy ra khi nào?”



“Vừa mới thôi.” Vị Đông Tuyết cúi đầu, “Nhị tẩu, tẩu nói hắn có thể hay không biết chuyện nương muội thực sự đã trở về?”



Hách Liên Dung hơi nhíu mày nghĩ nghĩ,

“Hẳn là không thể đâu? Hắn vô duyên vô cớ lại quan tâm đến chuyện này

làm gì? Đại khái là nghe người nào lắm miệng nói đến chuyện nương muội,

cho nên mới…” Khi nói lời này, Hách Liên Dung thủy chung không có được

cảm giác chắn chắn, lại nhớ lại hành động vô lễ của Vệ Vô Hạ với mình,

lại càng nhíu chặt mày, “Có cơ hội tẩu đi thăm dò một chút, muội không

cần nghĩ đến chuyện này nữa, nghĩ xem chuyện Trần công tử nên giải quyết như thế nào đi.”



Vẻ mặt Vị Đông Tuyết buồn bã, “Muội không biết…”



“Đi nói với hắn đi.” Hách Liên Dung luôn

nghĩ mãi, vẫn là nhịn không được cổ vũ Vị Đông Tuyết đi làm chuyện mà

nàng sẽ không làm bao giờ.



“Cái, cái gì…”



“Đi nói với hắn về thân phận thật sự của

muội, nói muội sắp tham gia tuyển tú, nói muội nhất định sẽ không để bản thân bị chọn, hỏi hắn một chút xem có dũng khí đến cầu thân lần nữa

không.”



“Này, việc này sao được chứ!” Vẻ mặt Vị Đông Tuyết thất kinh, “Trần công tử sao lại có thể đối với muội…”



“Vậy muội sẽ chờ… sau khi tuyển tú kết

thúc, nãi nãi hoặc đại nương sẽ giúp muội chọn một cọc hôn sự khác!”

Hách Liên Dung không phải không thể phái người đi nói với Trần Bình Phàm về tình hình hiện tại, hoặc là tự mình đi cũng không phải không thể,

chính là… Hách Liên Dung hy vọng Vị Đông Tuyết tự đi, là chuyện nàng

muốn làm, là nàng đã nguyện ý cố gắng theo đuổi, là nàng không nghĩ từ

bỏ, mà không phải thuận theo ý của người khác, không nói được một lời

nào để có được kết cục thỏa đáng nhất.



Vị Đông Tuyết cúi đầu, thật lâu không nói được lời nào, trên người bỗng nhiên rơi xuống một giọt thủy tinh trong

suốt, một giọt, hai giọt… mọi thứ xung quanh đều yên lặng, chỉ có tiếng

nước mắt rơi xuống, tựa như bị phóng đại lên vô số lần.



Hách Liên Dung bắt đầu bất an, kỳ thực
cũng không trở lại, như vậy chúng ta cứ dùng bữa đi thôi.”



Vị Thủy Liên hôm nay tới chỗ tuần phủ phu nhân, tất nhiên không cần can thiệp chuyện của nàng, Vị Đình Ngọc lại

tách rời quần chúng nhân dân, chẳng ai để ý tới, cho nên hôm nay dùng

bữa chỉ có vài người các nàng.



Vị Xuân Bình trước khi vào nhà ăn còn đứng trước cửa nhìn nhìn, “Sao Đông Tuyết cũng không đến vậy?”



Nha hoàn Hách Liên Dung phái đi còn chưa

trở về, nhưng Hách Liên Dung đã có lời như vậy, Vị Đông Tuyết hẳn sẽ

không đến đây, liền gật gật đầu, “Muội ấy có chút không thoải mái.”



Vị Xuân Bình có chút thất vọng vì không

thể bát quái, lại tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hách Liên Dung, “Nghe nói muội trả lại hồng thiếp của Trần gia?”



Hách Liên Dung cũng không vì nàng biết

chuyện này mà cảm thấy kỳ quái, dù sao trong phủ này, không có gì là bí

mật, chỉ cần đừng biết tất cả mọi chuyện phát sinh giữa Vị Đông Tuyết và Trần Bình Phàm, hết thảy liền đâu sẽ có đó.



“Đúng vậy, nhưng mà xem ra Trần gia chưa

từ bỏ ý định đâu.” Hách Liên Dung cố ý nói linh hoạt một chút, vì Trần

Bình Phàm lui lại đường lui để thay đổi chủ ý trong tương lai, dù sao

cho dù Vị Đông Tuyết không đi gặp Trần Bình Phàm, Hách Liên Dung cũng sẽ không không cho phép cửa hôn sự này thất bại như vậy.



“Bọn họ đương nhiên chưa từ bỏ ý định.”

Vị Xuân Bình nói như thể mình là kẻ trong cuộc vậy, “Nếu có thể dựa vào

nhà chúng ta, Trần gia cũng không cần phải kinh doanh cái gì tiểu thư

cục. Giống như Thu Cúc đó, nhà Tử Hiên suy tàn, lúc đó chẳng phải về đây ở sao? Muốn ta nói thì nhà chúng ta a, là chuyên bố thí vậy.” (ta k

hiểu đoạn này, tối van xin hộ ý, 是最讲情意的, nghĩa là sao???)



Hách Liên Dung không sủa bậy, sợ Vị Xuân Bình nói nàng cũng muốn để trượng phu nàng cùng hài tử đến ở cùng.



Khó khăn cũng tương đối, mỗi cây mỗi hoa

mỗi nhà mỗi cảnh, phải biết rằng tiện nghi thì vĩnh viễn không chiếm đủ, cả ngày đem hai chữ “khó khăn” treo nơi cửa miệng, người như vậy vĩnh

viễn không có tiền đồ.



Lúc này có nha hoàn qua báo lại, nói Vị

Đông Tuyết cũng không ở Giáng Tuyết hiên, ngay lúc Hách Liên Dung ngạc

nhiên, Vị Thiếu Quân mang theo mưa gió xông vào cửa, trong ngực ôm một

người, bất chấp xiêm y ướt đẫm, vội vàng nói: “Mau mời đại phu!”