Thiếu Phu Bất Lương
Chương 166 : Mộ Dung trở về (1)
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
Hách Liên Dung ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nhìn người trong lòng Vị Thiếu Quân, Vị Xuân Bình đã sớm tiếp đón,
“Phiêu Phiêu? Nàng sao vậy?”
Vị Thiếu Quân nhắm mặt lại, đặt Mộ Dung Phiêu Phiêu đặt xuống ghế, “Không biết, ta vừa về đã thấy nàng ta ngã ngoài phủ.”
Hách Liên Dung cắn chặt môi, không phải
nàng nghĩ nhiều, mà là phương thức xuất hiện của Mộ Dung Phiêu Phiêu rất không bình thường, lại đúng lúc như vậy, được Vị Thiếu Quân phát hiện.
“Bích Liễu… đi mời đại phu.” Hách Liên
Dung khi nói chuyện đứng sát lại một chút, vẫn không nhúc nhích nhìn
chằm chằm Mộ Dung Phiêu Phiêu, hy vọng có thể nhìn ra chút sơ hở, nhưng
mà nàng thất vọng rồi.
Mặt Mộ Dung Phiêu Phiêu không có chút
máu, mi mắt khép kín che khuất ánh mắt linh động của nàng, cả người ướt
đẫm tựa vào ghế, nước mưa theo tóc của nàng, từ trên người nàng chảy dọc xuống dưới chân, cả người thoạt nhìn tái nhợt yếu ớt, cùng với bộ dáng
hoạt bát nhiệt huyết trước đó của nàng cách biệt một trời một vực.
“Các ngươi tìm một chỗ bố trí cho nàng,
ta phải về tắm rửa.” Vị Thiếu Quân nói xong hắt hơi một cái, ô cũng
không lấy, từ cửa sau đại sảnh ra ngoài, biến mất bên trong mưa đêm mù
mịt.
Hắn không chút quan tâm khiến cho lòng
Hách Liên Dung thoải mái chút, tìm một bà vú cường tráng cõng Mộ Dung
Phiêu Phiêu, đưa nàng về Lâm Hạ các, lại mời đại phu đến bắt mạch, nghe
kết quả xong, mới quay về Thính Vũ hiên.
Vị Thiếu Quân khi đó vừa tắm xong, đang nằm trước cửa sổ ăn chút điểm tâm, thấy Hách Liên Dung trở lại, hỏi: “Nàng ta sao rồi?”
“Đại phu nói không có vấn đề gì, nhưng
rốt cuộc vì sao lại thành ra như vậy hắn cũng không nói rõ, nói cái gì
mà mưa lạnh nên bị nhiễm hàn khí để lừa gạt chúng ta, ta sống nhiều năm
như vậy, cũng lần đầu tiên thấy có người dính mưa có thể hôn mê như
vậy.”
Hách Liên Dung cũng không rõ rốt cuộc
đang tức đại phu trả lời có lệ, hay là tức Mộ Dung Phiêu Phiêu kia yếu
đuối, có điều thấy nàng khó chịu khó nén như vậy lại khiến cho Vị Thiếu
Quân bật cười, không hề nói đến đề tài này nữa, tiến tới ôm lấy nàng,
“Đã chuẩn bị nước ấm cho nàng, đi ngâm một lúc đi?”
Hách Liên Dung gật gật đầu, đi thẳng tới
sau bình phòng, bước tới nơi bồn tắm đã sớm đổ đầy nước ấm, hiện tại
đang bốc hơi nghi ngút. Hách Liên Dung khẽ hít vào huân hương, đồng thời tạt chút nước lên mặt, cảm thấy nơi này tốt hơn bên ngoài một trăm lần.
“Vẫn nói đến tận bây giờ?”
“Dù sao cũng phải để Trân di nói xong
chuyện cũ chứ. Người vẫn lo lắng Trần gia không chấp nhận việc Đông
Tuyết có nương như vậy, thế nhưng Trần Bình Phàm thực xúc động, chính là tạm thời còn chưa thể nói cho cha nương hắn biết.”
“Việc này tốt lắm…”
“Đông Tuyết muốn ta nói với nàng câu cám
ơn, nếu buổi sáng nàng không nghiêm khắc như vậy, muội ấy cũng sẽ không
mạo hiểm mặc mưa to gió lớn tới kể khổ cùng Trân di, việc này nhất định
sẽ bị bỏ lỡ.”
“Đó là bọn họ có duyên.” Hách Liên Dung
cười cười, rốt cuộc cũng thở phào, “Vậy chàng mai phải tới chỗ Vệ Vô Hạ
thương lượng, xem liệu có cách nào hủy bỏ tư cách tham dư tuyển tú của
Đông Tuyết hay không.”
“Ta cùng hắn thương lượng xem sao,” Vị
Thiếu Quân lại ngáp một cái, “Nhưng mà mặc kệ có thể hủy không không,
nàng đều chờ nhận lại thiếp cầu thân của Trần gia đi, về sau chuyện cần
lo là trong nhà, bên phía nãi nãi thì ta sẽ nói.”
Hách Liên Dung vẫn lo lắng một chuyện, “Hy vọng nhị tỷ đừng có cái biện pháp quỷ quái gì mới được….”
Vị Thiếu Quân hừ cười, “Có biện pháp gì
thì cứ để tỷ ấy dùng với trượng phu của muội muội tỷ ấy đi, đừng đánh
chủ ý lên người nhà chúng ta.”
Hách Liên Dung nhưng thật ra hy vọng Vị Thủy Liên làm vậy. Chỉ có điều…
Mộ Dung Phiêu Phiêu này một lần hôn mê
liền đến tận hay ngày không tỉnh, sớm ngày thứ ba mới xem như chợt mở
mắt, sau khi tỉnh lại thì gần như vô hồn, thường dựa vào bên cạnh cửa sổ ngẩn người, cùng với bộ dáng sáng sủa ngày trước tựa như hai người.
Rốt cuộc bị cái gì đả kích đâu? Cho dù Hách Liên Dung không muốn để ý đến nàng, thời gian rảnh rỗi cũng vẫn nghĩ đến như vậy.
“Muội cũng thấy bộ dáng của Phiêu Phiêu rồi đấy.” Trong Thính Vũ hiên, Vị Thủy Liên ngồi trước mặt Hách Liên Dung, thở dài.
Vì thế Hách Liên Dung trừ việc tỏ ra hết sức đồng cảm, lại nói lên vài câu chúc phúc chân thành.
Có thể Vị Thủy Liên vẫn cảm thấy chưa đủ, “Hài tử Phiêu Phiêu kia trong mắt mất hết hy vọng, muội nói một đại cô
nương như nàng ấy, bị thiếu gia nhà ta vừa kéo vừa ôm, lại để cho nhiều
người thấy như vậy, khó tránh khỏi luẩn quẩn trong lòng.”