Thiếu Phu Bất Lương

Chương 169 : Tâm ý của Vị Thiếu Dương (2)

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


Đến cuối cùng, Vị Thiếu Quân vẫn như

trước không nói với Hách Liên Dung hắn rốt cuộc muốn làm gì, Hách Liên

Dung thật yên tâm, nàng tin tưởng Vị Thiếu Quân tuyệt đối sẽ không làm

ra chuyện tổn thương nàng, bởi vì trong trận chiến hôn nhân này, từ đầu

tới cuối Vị Thiếu Quân từ thủy tới chung đều đứng cùng trận tuyến với

nàng. Cho nên, hắn thậm chí không cần đặc biệt đi đối phó với Mộ Dung

Phiêu Phiêu, so với việc lãng phí thời gian đả kích tình địch, không

bằng tốn tâm tư đem nam nhân cột chặt vào chiến xa của chính mình, để

nam nhân của người trở thành vũ khí đấu tranh của ngươi, như vậy, ngươi

vô địch.



Nhưng mà, Hách Liên Dung lấy bình tĩnh mà ứng xử, cũng không nói lên rằng tất cả mọi người đều có thể chấp nhân,

Vị Thủy Liên tất nhiên nhanh chóng thúc đẩy hôn sự, mà Mộ Dung Phiêu

Phiêu vốn tưởng đã đạt thành mục tiêu lại thủy chung không tỏ ra chút

nhiệt tình, cũng vào giờ ngọ của một ngày nào đó chặn đường Hách Liên

Dung, “Ngươi vì sao không phản đối?”



Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng vẫn không

chút dấu hiệu tốt lên, Hách Liên Dung hơi hơi nhíu mi, “Này, không phải

điều ngươi muốn sao?”



“Ta muốn có, ngươi cứ vậy cho sao?” Mộ

Dung Phiêu Phiêu cắn môi dưới, “Đó là trượng phu của ngươi, ngươi cứ như vậy khinh địch mà chấp nhận cùng một nữ nhân khác chia xẻ hắn sao?”



“Nữ nhân?” Trong lòng Hách Liên Dung cực

kỳ khó chịu, lại cười, “Ngươi đang nói đều bởi vì ta nhượng bộ, cho nên

mới có hôn lễ này, cùng với nữ nhân kia không có chút quan hệ nào?”



“Ta không nói như vậy!” Mộ Dung Phiêu

Phiêu nắm chặt tay, “Ta chỉ hy vọng ngươi có thể coi trọng Vị đại ca một chút, càng coi trọng nhà của các ngươi, ngươi biết ra huynh ấy phản đối hôn sự này, biết rõ huynh ấy lo lắng cho ngươi, vì sao lại không thể

đứng bên cạnh huynh ấy, ủng hộ huynh ấy? Nói một câu không cần, chỉ vì

muốn chiếm được một cái hư danh “hiền phụ” sao! Ngươi có từng nghĩ đến

rằng như vậy sẽ khiến huynh ấy thương tâm! Nhưng mà ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu cơ hội, chờ ta gả cho Vị đại ca rồi, ngươi sẽ không còn cơ

hội khiến huynh ấy thương tâm, đừng tưởng rằng tuy rằng là bình thê

nhưng ngươi vẫn là lớn, ca ca ta là quan, là người mà Vị gia có thể nhờ

cậy, so với một nữ tử phiên bang như ngươi mạnh hơn rất rất nhiều lần!

Đến lúc đó ngươi tại Vị gia sẽ không có lấy một phút bình an, trong mắt

Vị đại ca cũng không chỉ có mình ngươi nữa, ta sẽ cướp hắn đi, không bao lâu…. Không bao lâu…. Ta nhất định sẽ khiến Vị đại ca hưu ngươi, đến

lúc đó ngươi liền cút về phiên bang đi, đừng có ở đây gây chướng mắt!”



Khi vừa mới nghe những lời này, Hách Liên Dung thiếu chút nữa đã ngăn không nổi lửa giận trong lòng, có bản lĩnh
rồi, cũng sẽ chẳng suy nghĩ tiền căn hậu quả hoặc là chịu cái gì mà

lương tâm cắn rứt. Trước khi làm việc gì đó phải cân nhắc xem đối phương phản kích gì và mình có thể chịu được hay không, bất luận là chịu đựng

trả giá gấp mười, gấp trăm lần, cũng sẽ không hề oán trời trách người

nửa câu, đây là lý luận nhất quán của Vị Thiếu Quân.



“Hôm nay Mộ Dung Phiêu Phiêu tới tìm ta,

hy vọng ta có thể ngăn cản chuyện này.” Hách Liên Dung đơn giản thuật

lại cuộc nói chuyện buổi chiều, “Nàng ta giống như có nỗi khổ gì đó.”



“Có nỗi khổ cũng là nàng khổ, đâu phải ta.” Chuyện gì cũng có thể dùng hai chữ này để che đậy.



“Được rồi, Hách Liên Dung thừa nhân bản

thân cũng chẳng có tâm địa thiện lương như vậy, không có chút tâm tình

đi đồng tình với tình địch tương lai, bởi vì nàng không nghĩ đến chuyện

phản bác hay khuyên nhủ Vị Thiếu Quân, bảo hắn đừng làm như vậy, cùng

lắm… hy vọng Mộ Dung Phiêu Phiêu nghe được lời khuyên của mình, có thể

tìm cách khác.



Vị Thiếu Quân ngáp một cái, “Ngủ chưa? Ta mệt mỏi.”



Chuyện này có chút lạ, Vị Thiếu Quân đã

sớm biết, cũng không khó để phát hiện vấn đề trong đó. Điều rõ ràng nhất chính là thái độ của Vị Thủy Liên, rõ ràng trước đó thúc thủ vô sách

với Mộ Dung Phiêu Phiêu, sau lại quyết đoán đến mức có thể tùy tiện an

bài hôn sự của nàng. Vị Thủy Liên thật sự không sự bên phu gia truy cứu

trách nhiệm sao? Hiển nhiên không phải.



Vậy rốt cuộc vì chuyện gì mới phát triển

đến nước này đâu? Vị Thiếu Quân đối với nguyên nhân của vấn đề này cũng

thực tò mò, nhưng mà hắn cho rằng, chờ mọi chuyện được giải quyết, chờ

bản thân hoàn toàn thoát ly hiểm cảnh rồi lại tò mò sau, cũng chẳng

muộn.



Chờ đến lúc hắn thoát khỏi hiểm cảnh,

cũng chính là thời điểm đám người Vị Thủy Liên kia chịu hậu quả xấu, Vị

Thiếu Quân có kế hoạch như vậy, hắn cũng sẽ tuân theo từng bước trong kế hoạch của mình… nhưng mà, tục ngữ nói không sai, kế hoạch không có biến hóa nhanh chóng, chuyện gì đều sẽ có ngoài ý muốn, hơn nữa, bình thường đều xảy ra rất nhanh. (ý nói ở đây là không có gì bất ngờ, mọi dự tính

đều sẽ có sai sót hoặc có biến)



Vào ban đêm, Mộ Dung Phiêu Phiêu đã biến

mất, Vị Thủy Liên tìm khắp Vị phủ cũng không phát hiện tăm hơi của nàng. Sáng sớm hôm sau, đã có hạ nhân thấy Mộ Dung Phiêu Phiêu từ trong phòng Vị Thiếu Dương đi ra, vẻ mặt mệt mỏi, quần áo không chỉnh tề.