Thiếu Phu Bất Lương
Chương 170 : Tâm ý của Thiếu Dương (3)
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Trong Lâm Hạ các, Vị Thủy Liên nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Tối qua ngươi rõ
ràng không ở trong phủ, sao lại xuất hiện ở trong viện Thiếu Dương
được!”
Mộ Dung Phiêu Phiêu không nói gì , mắt cứ nhìn chằm chằm xuống đất, cũng không biết có nghe thấy câu hỏi của Vị
Thủy Liên hay không.
“Các ngươi, các ngươi có hay không…”
“Có.” Mộ Dung Phiêu Phiêu cúi đầu hé ra
chữ này, bất giác nắm chặt tay, “Ta hôm qua đến hỏi Hách Liên Dung, hỏi
nàng vì sao không ngăn cản quyết định của Vị đại ca, nàng nói nàng tin
rằng trong lòng Vị đại ca cũng không nghĩ sẽ thú ta, việc thú ta cũng tự nhân là có thể không thành, ta có chút khó chịu, liền ra ngoài uống
rượu giải sầu, sau lại gặp được… gặp được hắn. Chúng ta uống rượu tới
tận khuya, ta đã hét lên rất nhiều, khi nào trở về cũng không rõ, chỉ
biết mở mắt ra, ta đã ở trên giường hắn rồi.”
Vị Thủy Liên ngậm chặt môi, đôi mắt nhìn
chằm chằm Mộ Dung Phiêu Phiêu, giống như muốn xác nhận xem nàng nói thật hay không. Mộ Dung Phiêu Phiêu giấu bàn tay đang nắm chặt trong tay áo, “Lạc hồng của ta vẫn ở trên giường hắn, ngươi nếu vẫn không tin có thể
tìm vú mẫu tới kiểm tra, nhìn xem ta còn tấm thân xử nữ hay không.”
“Ngươi!” Vị Thủy Liên hổn hển đứng dậy,
“Lúc trước chính ngươi nói phải có được Vị Thiếu Quâ, ta vì chuyện của
các ngươi, tốn biết bao tâm cơ! Nay ngươi thế nhưng lại không biết tốt
xấu, mấy ngày nay tất cả những chuyện chúng ta làm đều đổ xuống sông
xuống biển! Ngươi có lỗi với ta không, có khiến… đại ca ngươi thất vọng
hay không!”
“Đại tẩu vì sao lại nói như vậy?” Mộ Dung Phiêu Phiêu ngẩng đầu, nhìn Vị Thủy Liên, trên mặt hiện lên một tia
cười nhẹ như có như không, “Ta thích Vị đại ca không phải chuyện giả,
nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng nhất định phải gả cho huynh ấy! Huynh ấy
đã có thê tử, ta không muốn lại mang đến phiền phức cho huynh ấy, cho
nên lúc trước ta mới lựa chọn rời đi. Nhưng giờ lại xảy ra chuyện như
vậy, tất cả đều đã không thể cứu vãn, may mà hắn… Thiếu Dương đồng ý sẽ
phụ trách, đại tẩu cũng có thể yên tâm, từ bình thê của nhị thiếu gia
trở thành chính thế của tam thiếu gia, dù sao ta cũng không chịu thiệt.”
“Ngươi cố ý, đúng không?” Vị Thủy Liên
tức giận không thể kìm xuống, “Ngươi nếu đã đồng ý với đại ca ngươi, thì nên làm theo kế hoạch, hiện tại lại thất bại trong gang tấc, chính
Nghiêm thị tức giận không thôi, hừ một
tiếng, Nghiêm Yên đứng dậy, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai Nghiêm thị, “Gia
đình Mộ Dung cô nương là cửa nhà quan, tương lai đối với sinh ý của Vị
Tất Tri tất nhiên giúp ích không ít, Mộ Dung cô nương cũng rất thẳng
thắn đáng yêu, nhất định có thể hòa hợp với tam biểu ca. Nếu bác cố tình phản đối, sợ sẽ chọc giận Mộ Dung gia. Chính bởi cái gọi quan quan cùng vệ (quan lại bảo vệ, hỗ trợ lẫn nhau), quan viên trong triều ít nhiều
cũng có môn sinh tuân theo loại quan hệ này, chỉ cần nhị biểu tỷ phu cố ý trả thù, tam biểu ca cùng Vị Tất Tri tương lai cũng chẳng lạc quan gì,
hơn nữa… Mộ Dung cô nương với tam biểu ca gạo nấu thành cơm, dù làm thê
hay làm thiếp, cô nương ấy đều phải tiến vào Vị gia.”
“Yên nhi!” Nghiêm thị đau đầu, cố gắng
suy nghĩ, “Không được! Trước khi nha đầu kia nhập phủ, cháu phải nhanh
chóng cùng Thiếu Dương thành thân, sau đó để mặc nha đầu kia làm thiếp
cũng đươc, bình thê cũng thế, cháu vẫn không hề thua kém nàng, danh phận tam thiếu phu nhân Vị gia vẫn là cháu!”
“Bác…” Nghiêm Yên khép mắt lại, khẽ thở
dài một tiếng, “Yên nhi biết bác có ý tốt, chính là… lần này Yên nhi
phải làm trái ý bác.”
Nghiêm thị ngạc nhiên quay đầy lại, nhiều năm như vậy, Nghiêm yên vẫn luôn nhu thuận nghe lời, đối với ý kiến của nàng chưa bao giờ phản đối.
“Đối với tương lai…” Lông mày Nghiêm Yên
hơi nhíu lại, giống như đang suy tư, một lát sau, đã có được đáp án,
“Đối với tương lai, Yên nhi đã sớm có tính toán, chính là không dám nói
với bác.”
“Ồ?”
“Những năm gần đây Yên nhi không lúc nào
không nghĩ tới việc báo đáp ân tình dưỡng dục của bác cùng Vị gia, suy
nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng có quyết định. Yên nhi muốn tham gia tuyển
tú, nếu như may mắn trúng tuyển, không chỉ mở ra một cánh cửa sáng lạn,
tương lai cũng giúp ích không ít với tam biểu ca.”
“Cái gì!” Nghiêm thị vội vàng đứng dậy, bắt lấy tay Nghiêm Yên, “Cháu muốn tham gia tuyển tú?”
Nghiêm Yên khẽ gật đầu, “So với Đông
Tuyết, Yên nhi cảm thấy bản thân có ưu thế trúng tuyển hơn, mong bác ủng hộ Yên nhi, bởi vì… Yên nhi đã sớm nhờ Vệ công tử giúp việc này, sắp
tới sẽ có câu trả lời.”