Thiếu Phu Bất Lương
Chương 17 : Minh hữu tháo bỏ
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Lão phu nhân vội la lên: “Mau đưa nàng trở về!”
Mọi người liếc mặt nhìn
lẫn nhau, ai cũng không có ý đồ nhúc nhích, đại thiếu gia Vị Thiếu Huyên mới lấy lại tinh thần đứng dậy. “Nga, nga, ta đi.”
Tam tiểu thư Vị Thu Cúc
tiến lên nắm lấy vòng chìa khóa kia, “Đại tẩu rất xúc động, từ chuyện
này, còn có thể khiến cho nàng sảng khoái từ bỏ vị trí quản gia không?”
Nàng vừa nói, một bên đem vòng chìa khóa thu vào trong lòng ngực, “Ta
trước thay nàng giữ, mất một cái đều phiền toái.”
Hách Liên Dung rõ ràng
chưa bao giờ thấy trong mắt Thu Cúc ẩn nhẫn vui sướng, những người khác
đối với hành động của Vị Thu Cúc cũng có chút kinh ngạc, trên mặt mang
theo vẻ mặt “đúng thế”. Vị Thiếu Dương nhìn Hách Liên Dung liếc mắt một
cái, Hách Liên Dung cũng vừa đúng lúc nhìn về phía hắn, hắn hạ khóe
miệng, quay đầu hướng lão phu nhân nói: “Bà nội, ta đi xem một chút, đại ca tất khuyên được đại tẩu, các ngươi dùng cơm trước đi, một hồi hiểu
lầm cá nhân, đừng loạn khiến cả nhà quan tâm.”
Mặt lão phu nhân vẫn lắc
lắc, nghe Vị Thiếu Dương nói như vậy mới dùng sức chống cây gậy một
chút, chọc Hách Liên Dung nói: “Một cái hai cái cũng không yên tĩnh!”
Hách Liên Dung cười cười
không nói, thân thủ tính toán nâng lão phu nhân dậy, lão phu nhân thấy
thế thu hồi lại bàn tay, thẳng chờ tới khi nha hoàn tiến lại lúc này mới cho đỡ lên, đứng dậy bước tới nhà ăn.
Hách Liên Dung cũng không
để ý, để cho Nghiêm thị, Hồ thị cùng Dương thị đi trước, chính mình theo ở phía sau, bước vào trong nhà ăn, xem một bàn đầy đồ ăn bàn tử, trong
lòng không khỏi phát ra một tiếng cười lạnh.
Ngày hôm qua tốt xấu còn
có một món không có hương cần, hôm nay ngay cả một món kia cũng lược bỏ, hương cần đắc đắc toái toái, đều đều phân bố ở mỗi món trên bàn ăn.
Không cần phải nói, đây là Ngô thị phân phó, nàng là đương gia, đối với đồ ăn mỗi ngày tuyệt đối có quyền an bài.
Mọi người chậm lại cước
bộ, Hách Liên Dung vẻ mặt như trước, lộ vẻ thản nhiên cười cười, tựa hồ
không có nửa điểm phật lòng. Tam phu nhân Dương thị ôm lấy nửa khóe
miệng, trong mắt mang theo vài phần đắc ý, “Đây là như thế nào? Xem ra
cho dù hôm nay nhị thiếu nãi nãi ngã trà, nhận sai, bà nội cũng căn bản
không nghĩ sẽ xảy ra một màn như vậy đi!”
Lão phu nhân vẻ mặt bởi vậy trở nên xấu hổ, Đại phu nhân Nghiêm thị thản nhiên nói: “Thiếu Trinh, đừng lửa cháy đổ thêm dầu!”
Dương thị nhấp nháy mắt. Ý cười trên mặt càng phát ra dày đặc. Thân thủ lôi kéo tứ thiếu gia. “Lão phu nhân, đại tỷ, tứ thiếu đang tuổi lớn đâu. Mỗi ngày đều ăn mấy thứ
“Ân…. Cũng không có gì…..” Rốt cuộc vẫn là gia sự, Hách Liên Dung không nghĩ làm lộ ra nhiều lắm.
Bất quá lời của nàng còn chưa có nói hết, một cái phụ nhân đi theo Tiễn
Kim Bảo đi vào đến, cũng là thần sắc bát quái, đối với Tiễn Kim Bảo nhỏ
giọng thì thầm một phen, Tiễn Kim Bảo sau khi nghe xong cười to, “Nguyên lai cái mặt bản mặt kia cũng học người ta phát giận, nàng không làm
đương gia, rất hiếm có người cướp làm!”
Hách Liên Dung nhíu mày. “Mặt bản mặt?”
“Chính là đại tẩu ngươi!”
Hách Liên dung không nói gì lại không nói gì, nguyên lai người ta sớm phái mật thám đi ra ngoài hỏi thăm.
‘Ôi chao, Liên Dong.” Tiễn Kim Bảo vỗ vỗ bả vai nàng, “Ta nguyên lai còn lo lắng ngươi lại bị các
nàng khi dễ, rốt cuộc, hiện tại có thể tính yên tâm.”
Hách Liên Dung: ……..
Nàng cùng Tiễn Bảo Kim
giao tình khi nào thì tốt đến trình độ này? Giống như ngày hôm qua vị
này còn ồn ào muốn đem nàng mang đi dạo phố đâu.
“Kỳ thật chúng ta hai
người là một mệnh, trượng phu đều là như vậy thoái hóa, người nhà chồng
lại đều là cả vú lấp miệng em, chính mình nếu không không chịu thua kém, vậy thật sự đáng chết.”
Nghe Tiễn Bảo Kim đột
nhiên cảm thán, Hách Liên Dung sửng sốt một chút, bắt đầu cảm thấy vị
Tiễn phu nhân này có thể cũng không giống vẻ ngoài man dại, không chút
để ý nói năng….
“Đúng rồi, các nàng đưa cho ngươi cái kia nha đầu thông phòng đâu? Kêu đi ra nhìn xem.”
Hách Liên Dung lúc này mới nhớ tới vừa mới trở về liền không nhìn thấy Bích Đào, bất quá….
“Ngươi xem nàng để làm chi?”
“Đương nhiên là giúp ngươi cùng nhau liệu lý liệu lý nàng!” (liệu lý; lo liệu+xử lý)
Nhìn bộ dáng kia của Tiễn
Bảo Kim, Hách Liên Dung cười gượng hai tiếng, lo lắng muốn hay không thu hồi ý tượng vừa rồi của bản thân.
“Nàng…. Để cho lão thái thái đi tìm đi.”
Tiễn Bảo Kim nao nao miệng, “Ngươi cẩn thận một chút, khẳng định muốn dạy nàng mấy chiêu phá hư đâu!”
Hách Liên Dung ngượng
ngùng điểm gật đầu, Tiễn Bảo Kim lại nói: “Ôi chao! Ngay mai ta lại đi
bắt Hàn Sâm, ngươi cùng đi với ta, đem Vị Thiếu Quân cũng bắt trở về,
hảo hảo chèn ép chèn ép hắn!”