Thiếu Phu Bất Lương
Chương 18 : Đương gia tiểu thư (1)
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
“Cáp…..” Hách Liên Dung gượng cười hai
tiếng, nàng tuyệt không nghĩ muốn hưởng ứng loại hoạt động này. Đêm Vị
Thiếu Quân trở về? Nàng nghĩ muốn sớm một chút bị làm cho tức chết sao?
“Liền cứ như vậy quyết định xong,” Tiễn Bảo Kim căn bản không để cho Hách Liên Dung cự tuyệt, “Ta còn phải đi
tìm ca ta, đi trước, ngày mai tới tìm ngươi.” Khi ra đến cửa lại hỏi:
“Ngươi thực không cần bảo tiêu?”
Hách Liên Dung vội vàng xua tay, tự
mình đưa Tiễn Bảo Kim ra khỏi cửa, trước khi chia tay, Tiễn Bảo Kim dặn
dò: “Đừng khách khí với các nàng, có việc tới tìm ta, các nàng đều sợ
ta!”
Hách Liên Dung vội vàng đáp ứng đem
nàng tiễn bước, Tiễn Bảo Kim chân trước mới bước đi, Hồ thị liền ở sau
lưng bước ra, thấy Hách Liên Dung bình an vô sự, nhẹ nhàng thở ra.
Hách Liên Dung an ủi, khuyên bảo tiễn
bước Hồ thị xong, lúc này Bích Liễu mới tiến vào bẩm báo, “Tổ yến đều đã đưa qua hết, lão thái thái cùng đại phu nhân, cô nãi nãi cũng không nói gì, tam phu nhân nói cám ớn thiếu nãi nãi, tứ tiểu thư tặng lại một bao trà xuân, biểu tiểu thư cũng bảo hạ nhân đưa tới một mâm điểm tâm, chỉ
có tam tiểu thư không ở trong phòng, nên giao cho Bích Xảo bên người
nàng.”
Hách Liên Dung gật gật đầu, nàng không
phải nghĩ ở sau lưng hướng mọi người lấy lòng, nàng chính là muốn để các nàng hiểu được, bản thân là biết có chừng có mực. Vốn định hỏi lại như
thế nào vẫn không thấy Bích Đào, nghĩ nghĩ, lại không hỏi nữa.
Tuy rằng Bích Đào cho nàng ấn tượng đầu tiên là thiên tính tốt bụng, nhưng nói trắng ra, Bích Đào là do lão phu nhân phái tới làm tiểu tam kiêm nằm vùng. Mặc kẹ nàng tới Thính Vũ hiên là tự nguyện cũng được, là bị ép cũng được, tóm lại là người ngoài,
huống hồ lại có đánh giá của Hồ thị, thái độ tại nơi đó của Dương thị
cùng Thanh cô, Hách Liên Dung vẫn luôn nhớ kỹ, đối mặt với một người như vậy, không thể nghi ngờ là không cần quá thân cận, cho nên cũng không
nên lãng phí tế bào não ở trên người nàng, vậy… coi như người qua đường
tốt lắm.
Vì thế Hách Liên Dung sẽ không muốn cái gì Bích Đào hay là Bích Táo, cảm giác ngủ một giấc thật ngon, trong
mộng liền cùng Tiễn Kim Bảo đi bắt người, bắt về nhà khiến Vị Thiếu Quân trở thành cái đầu heo, Hách Liên Dung cảm thấy có lẽ là ông trời cho
nàng một ám chỉ, ám chỉ nàng hẳn là đêm Vị Thiếu Quân đánh thành đầu
heo.
Buổi sáng ngày hôm sau vừa tới, thần
thanh khí sảng, Hách Liên Dung trong vô thức chọn lựa mặc bộ quần áo
hình thức gọn gàng, về phần động thủ…. Khụ!
tiểu thư mới biết được, hiện tại chính là nhao nhao nói muốn đánh chết
Bích Xảo đâu.”
Hách Liên Dung nhớ tới nha đầu hôm nay
buổi sớm tới hỏi, mặt nhăn mày nhíu, “Nói như vậy là nha đầu kia không
đúng, vật đưa cho chủ tử như thế nào lại không đề cập tới, không nhớ?”
“Ai biết được? Có thể là lỡ tay đánh đổ không dám nói, cũng có thể là chính mình ăn.”
“Chính mình ăn?” Hách Liên Dung lúc này mới thực sự nổi lên sự tò mò.
Bích Đào nhìn cửa trước một chút, thanh âm lại đè thấp chút nữa. “Bích Xảo dựa vào tam cô gia thích nàng, nghe
nói lần này tam cô gia trở về, phải nạp nàng làm thiếp đâu.”
“Trở về? Quay về đâu?”
“Chính là phủ chúng ta.” Bích Đào nhìn
vẻ mặt mờ mịt của Hách Liên Dung, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tam cô gia đi
theo tam tiểu thư ở trong phủ chúng ta, Bích Liễu không nói với thiếu
nãi nãi sao?”
Hách Liên Dung có chút ngạc nhiên, nàng vẫn nghĩ Vị Thu Cúc bởi vị nhị ca nàng thành thân cho nên mới từ nhà
chồng về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.
“Vì sao lại ở Vị phủ? Là ở rể sao?” Nếu đúng như vậy, lại còn muốn nạp thiếp có phải hay không quá lớn mật?
Bích Đào mân miệng, lại lắc lắc đầu,
“Nhà của tam cô gia nguyên lai cũng là một nhà giàu có, bất quá đã suy
tàn, liền đi theo tam tiểu thư ở tại đây, chuyện này đã hơn một năm.”
Nguyên lai là sa cơ thất thế trong
truyền thuyết? “Vậy lại càng không nên đến chuyện muốn nạp thiếp.” Ngay
cả đạo lý của người đứng dưới mái hiên nhà người ta này cũng không hiểu
sao? (câu này xuất phát từ câu “đứng dưới mái hiên phải cúi đầu”, ý chỉ
những người sống dựa vào người khác thì phải nghe theo người ta)
Hách Liên Dung vừa dứt lời, một thanh âm từ cửa truyền đến, “Nam nhân nạp thiếp, có cái gì hẳn là không nên!”
Hách Liên Dung sửng sốt một chút mới
nhìn qua, liền thấy gương mặt cười hì hì của Vị Thiếu Quân xuất hiện ở
trước cửa, thần thái tự nhiên thoải mái, trên tay cầm một cây quạt nhỏ
nhẹ nhàng phe phẩy, rất chi là tiêu dao, giống như hắn cùng Hách Liên
Dung trong lúc đó chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì không thoải mái.