Thiếu Phu Bất Lương

Chương 19 : Đương gia tiểu thư (2)

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


“Nhị thiếu gia!” Bích Đạo kinh hỉ vạn phần, “Ngài đã trở lại!”

Vị Thiếu Quân cười bước vào, đến trước

mặt Bích Đào lấy cây quạt nâng cằm của nàng lên, “Nghe nói nãi nãi, bà

nội đem ngươi cho ta, vô luận thế nào ta cũng phải trở về nhìn một

chút.”

Trên mặt Bích Đào nổi lên một tầng ánh

sáng màu phấn hồng, khiến nàng thoạt nhìn càng thêm ngọt động lòng

người. Nàng hướng Vị Thiếu Quân nhẹ nhàng phúc thân, “Nhị thiếu gia về

sau phải thường xuyên về nhà mới tốt, ngài không ở vài ngày, thiếu nãi

nãi gặp không ít khó khăn đâu.”

Vị Thiếu Quân hừ hai tiếng, “Nên làm

đều làm, nàng khó khăn?” Dứt lời lại thở dài một tiếng, “Thật sự là

không thể tưởng tượng được a, ta cư nhiên cũng cưới về một nữ nhân chanh chua. Hoàn hảo còn có ngươi…” Hắn tựa đầu lên vai Bích Đào, vẻ mặt say

mê.

Bích Đào nhẹ lui từng bước, cắn môi dưới sẵng giọng: “Nhị thiếu gia….”

Vị Thiếu Quân cắn đầu lưỡi cười khẽ, “Chọn ngày tốt, thiếu gia cho ngươi tục chải tóc.”

Mặt Bích Đào càng hồng, ánh mắt nhìn

Hách Liên Dung ít nhiều có chút bất an, Vị Thiếu Quân cũng xoay qua…

nhìn Hách Liên Dung. Hách Liên Dung đã từ trong kinh ngạc hồi phục lại,

chán ghét mấp máy khóe miệng, cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến bàn

trang điểm ngồi xuống, cài lên trên đầu hai cây trâm thật tương xứng,

nghĩ đến lúc dùng cơm chiều cài lên, cảm thấy rất tốt.

Vị Thiếu Quân nhíu mày, lại cùng Bích

Đào cười cợt đôi câu, thấy Hách Liên Dung vẫn không sủa bậy, cũng thấy

không có ý nghĩa, đi đến trước mặt Hách Liên Dung trừng nàng nửa ngày,

cả người dựa lên bàn trang điểm, cười nói: “Liên Dong, làm sao không nói lời nào? Ôi chao ôi chao ôi chao~ có phải ghen tị hay không?”

Hách Liên Dung coi hắn như không khí,

đặt một cây trâm vào ngăn kéo lại tháo ra vòng ngọc đang đeo trên tay,

đang muốn chọn một cái vòng phối hợp với đồ trang sức, thình lình Vị

Thiếu Quân cầm lấy cổ tay nàng, ngắm nửa ngày, “Uy, đồ tốt a.”

Hách Liên Dung tránh khỏi hắn, quay đầu hướng Bích Đào nói: “Gọi Bích Liễu đến đây, ta muốn tới chỗ nhị phu nhân một chút.”

Bích Đào vội vàng lên tiếng trả lời,

vừa ra đến cửa liếc nhìn Vị Thiếu Quân, bị Vị Thiếu Quân nhìn đến, qua

vai thấy một trận cười xấu xa. Trên mặt Bích Đào nhất thời đỏ bừng, cũng không quay đầu lại dời đi. (TĐHS: cận thận trẹo cổ)

Trong phòng chỉ còn lại hai người Hách

Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân. Vị Thiếu Quân dương dương tự đắc. “Uy,

ngươi muốn đi tới chỗ nương ta nói bậy cái gì? Nàng đều không thèm nhận

ta. Ngươi còn chưa vừa lòng?”

Hách Liên Dung mắt điếc tai ngơ, chuyên tâm chọn lựa vòng trang sức, quyết định không thèm để ý tới hắn. Vị

Thiếu Quân gảy gảy vài cái ở ngăn kéo, lấy ra một cái. “Này đi.”

Hách Liên Dung cũng vừa mắt thứ này,
mới quan tâm đem trọng trách này đặt trên vai bản thân mình, lại khiến

người ta nén giận.”

Lão phu nhân không nghĩ tới Vị Thu Cúc

có thể cãi lại, sắc mặt trầm xuống, “Ngươi là khuê nữ đã xuất giá, muốn

làm đương gia thì trở về nhà chồng ngươi làm đi, lát nữa ngươi liền đem

chìa khóa trả lại cho đại tẩu ngươi!”

Vị Thu Cúc vốn bởi vì chuyện của Bích

Xảo mà ôm một bụng lửa giận, hơn nữa, hôm nay lần đầu tiên làm đương gia chuyện gì cũng không thuận lợi, trừ bỏ tiền tiêu vặt hàng tháng không

phát kịp, quần áo giặt trễ, bồn cầu cọ không sạch sẽ, liền ngay cả này

đầu bếp nấu cơm cũng không để nàng vào mắt, hiện tại lão phu nhân lại

hợp thời sát muối vào vết thương của nàng, nàng rốt cuộc kiềm chế không

được, “bang” đứng lên, “Các nàng đều đã nổi giạn, khi dễ ta không thể

giận sao? Nhà các ngươi ở có gì tốt! Chờ Tử Hiên trở về, chúng ta lập

tức rời đi!”

Lão phu nhân trừng mắt, đại phu nhân vội lên tiếng, “Thu Cúc, như thế nào có thể cùng bà nội cùng các nãi nãi nói như vậy đâu!”

Vị Thu Cúc căm giận ngồi xuống, nghĩ nghĩ lại thật sự không nhịn được đẩy cái bàn, “Ta không ăn!”

Lão phu nhân tức giận nghẽn lên tận cổ, “Phản hết, phản hết rồi!”

Nói xong nàng đứng lên, cũng tính toán ra khỏi nhà ăn, cửa bỗng truyền đến một tiếng, “Ôi chao ôi chao ôi chao….”

Mọi người nhìn về hướng cánh cửa, đã

thấy Vị Thiếu Dương đi đến, vẻ mặt mọi người đều thực kinh ngạc, rất khó tưởng tượng Vị Thiếu Dương có thể nói như vậy.

Hách Liên Dung lại cẩn thận đánh giá,

bởi vì nàng hoài nghi Vị Thiếu Dương này là giả, bất quá không đợi nàng

đưa ra nhân định, phía sau Vị Thiếu Dương lại xuất hiện một người, khuôn mặt hi ha tươi cười nói: “Bà nội, nãi nãi làm chi tức giận như vậy.”

Cái này đúng rồi.

Tất cả mọi người đều là vẻ mặt “quả nhiên”, có thể thấy được địa vị của hai người này trong lòng mọi người.

Ngoài dự kiến của Hách Liên Dung, lão

phu nhân thấy Vị Thiếu Quân cư nhiên ngừng cước bộ, trên mặt giận dữ

tiêu tan đôi chút, “Còn không phải tại tam muội ngươi!”

Vị Thiếu Quân cười hì hì đến bên người

lão phu nhân, đỡ nàng ngồi xuống, “Nàng chính là cái nữ nhân chanh chua, bà nội, nãi nãi ngươi đoan trang hiền thục như vậy, như thế nào cùng

nàng chấp nhặt!”

Lời này của hắn tự nhiên không hợp ý

đại phu nhân, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nhưng lão phu nhân giống như

thập phần hưởng thụ, cư nhiên gật gật đầu, “Đúng, không cùng nàng chấp

nhất.”

Vị Thiếu Quân cười nói: “Cái này đúng rồi, người tức giận khiến cho tôn tử thật sự đau lòng a.”

Trên mặt lão phu nhân hơi lộ chút tươi

cười, bất quá khẩu khí vẫn không tốt, “Ta sớm muộn gì cũng sẽ bị tức

chết, ngươi thú người vợ này, hôm trước thiếu chút nữa ném chết ta.”