Thiếu Phu Bất Lương
Chương 20 : Đánh cuộc
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Quả thực là vu oan trắng trợn a! Hách Liên Dung lúc ném cái chai đã lựa khoảng cách rất tốt, chỉ sợ đập phải lão phu nhân, không nghĩ tới vẫn là bị chạm vào, ném chết? Ném chết còn nói được đâu! Thật là không phúc hậu, ngày hôm qua còn ăn tổ
yến của nàng đâu!
“Nàng cũng là nữ nhân chanh chua.” Vị
Thiếu Quân trực tiếp nhận định Hách Liên Dung rồi tính sau, bàn tay từ
trong lòng lấy ra một túi vải, mở ra, một chiếc vòng tay vàng rực rỡ ánh kim đưa đến trên tay lão phu nhân, “Bà nội, vòng tay không phải đã đánh mất một cái sao? Tôn tử làm lại một cái, nhìn xem, có phải giống nhau
hay không?”
Lão phu nhân nâng cổ tay nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhếch miệng cười, “Đừng nói, thật đúng là giống nhau, cũng vẫn là cháu nhớ tới bà nội.”
Hách Liên Dung thật sự có chút bội phục tài năng của Vị Thiếu Quân, theo tính cách của lão phu nhân mà nói,
hiển nhiên không thể bị mua chuộc chỉ bởi một cái vòng vàng, hiện tại
hắn chỉ với hai câu nói đã khiến lão phu nhân đẹp lòng, có thể thấy được quan hệ hai người luôn luôn hòa hợp. Hách Liên Dung lại không hiểu, có
lý do gì khiến cho lão thái thái không thích tôn tử tinh anh Vị Thiếu
Dương, mà lại đối với bại gia chi tử Vị Thiếu Quân kính trọng vài phần
đâu?
Hách Liên Dung lại lưu ý thấy, từ lúc
Vị Thiếu Quân tiến vào nhà ăn, có một người vẫn đặt ánh mắt trên người
hắn, không có thu lại, chính là Hồ thị. Nàng trừng trừng nhìn Vị Thiếu
Quân, tựa hồ đối với việc hắn đến cảm thấy kinh hỉ, lại nhìn hắn làm lão phu nhân vui vẻ, trong mắt Hồ thị nhưng lại cũng toát ra vẻ vui sướng.
Cho đến khi Vị Thiếu Quân đảo mắt qua mọi người, lại chưa từng dừng lại
trên khuôn mặt nàng chút nào, Hồ thị mới hiện lên vài nét buồn rầu, nhẹ
nhàng khép mắt xuống, không nói một tiếng, than nhẹ.
Này thật đúng là… Hách Liên Dung cảm thấy nếu nàng có con trai như vậy, sớm đã bóp chết.
Vị Thiếu Quân đột nhiên lại “Ôi chao” một tiếng, “Tứ muội sao lại không tới? Cũng học người ta nổi giận?”
Hách Liên Dung lúc này mới phát hiện Vị Đông Tuyết đích thực không tới, đồng dạng không tới còn có vị cô nãi
nãi kia. Đại phu nhân lúc nói ra Vị Thiếu Huyên cùng Ngô thị không tới
dùng bữa, đối với hai người này cũng không đề cập đến, người bên ngoài
tất nhiên cũng sẽ không hỏi.
Đại lão phu nhân hướng biểu tiểu thư
Nghiêm Yên bên cạnh nhìn thoáng qua, tựa hồ mới phát hiện chuyện này,
tuy nhiên cũng không để bụng, “Cổ cổ quái quái, không cần để ý nàng.”
Vị Thiếu Quân nói: “Theo cháu, nhanh chóng đem muội ấy gả đi, tuổi đã không còn nhỏ, mỗi ngày ở nhà ăn không ngồi rồi.”
Đây là lời người ta có thể nói sao?
Hách Liên Dung chỉ cần tưởng tượng đến người nói những lời này là trượng phu của chính mình, tức giận vô cớ lại nổi lên, bằng hắn, còn có mặt
mũi để nói người khác là ăn không ngồi rồi.
Lão phu nhân chậm rì rì nói: “Thời gian trước đại tẩu cháu cũng là có nói tới. Nói là có gia đình người nào….”
Nàng suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là
nhà ai. “tới hỏi qua bát tự. Sau lại không thấy tin tức.”
“Đại tẩu có khả năng thu xếp việc này.
Ngày khác cháu giúp muội tìm một nhà. Sính lễ nhất định không thể
Vị Thiếu Dương nhất thời nghẹn lời : « Là…Nhị nương. »
« Ha ! » Trong tiếng cười của Vị Thiếu
Dương tràn đầy khinh miệt, « Ngươi hiện tại là con trưởng đích tôn, cũng đừng quản chuyện của chi thứ hai chúng ta. »
« Nhị ca ! » Vị Thiếu Dương hiển nhiên
có chút tức giận : « Là huynh đáp ứng đệ sẽ gặp Nhị nương, đệ mới thay
huynh chuộc về vòng tay của bà nội, huynh nếu còn càn quấy, đệ sẽ nói
cho bà nội vòng tay của người căn bản là do huynh lấy đi ! »
Hách Liên Dung quả thật không biết nói
gì, cảm thấy hắn lấy trộm đồ lại còn muốn làm người tốt, sau đó để Vị
Thiếu Dương chuộc lại, thật sự là vô sỉ đến cảnh giới cao nhất.
« Ngươi nói đi. » Vị Thiếu Quân nói không chút sợ hãi : « Xem bà nội tin tưởng ai. »
« Huynh… »
“Ôi chao ôi chao ôi chao…” Vị Thiếu
Quân bỗng nhiên hướng tới chỗ Hách Liên Dung đang nấp, nở nụ cười dài:
« Liên Dong, ngươi nhìn lén lâu như vậy, đến cùng là nhìn lén ta hay
nhìn lén em chồng đây ? »
Bởi vì Thiếu Dương đưa lưng về phía
Hách Liên Dung, nghe Vị Thiếu Quân nói như vậy mới quay lưng lại. Hách
Liên Dung vốn cũng không biết tính sẽ trốn đi đâu, thấy thế liền đi đến
đó. Vị Thiếu Dương có chút mất tự nhiên : « Nhị ca, vui đùa cũng không
thể nói loạn… »
Hách Liên Dung cũng không để ý Vị Thiếu Quân, nói với Vị Thiếu Dương : « Đừng phí lời, đệ còn trông cậy vào kẻ
như hắn sẽ để ý tới hứa hẹn hay hiếu đạo sao ? Về sau có chúng ta hiếu
kính tử tế với nương, qua một thời gian, nương cũng sẽ không nghĩ đến
hắn nữa. »
Vị Thiếu Quân cười ‘hừ’ một tiếng: “Các ngươi? Lại còn thật thân thiết.”
Hách Liên Dung áp chế không để ý tới
hắn, lại nói với Vị Thiếu Dương, cố ý tăng thêm cường điệu: “Trở về đi,
nương có hai người chúng ta là đủ rồi.”
Nói xong nàng xoay người bước đi, Vị
Thiếu Quân hơi nhăn mày không biết nghĩ tới cái gì, hướng Hách Liên Dung cười xấu xa nói: “Này, Liên Dung, chúng ta đánh cược đi, nếu đêm nay
ngươi có thể để ta ở trong phòng ngươi, không ra khỏi phòng nửa bước, ta sẽ đi dập đầu nhận sai với nương, thế nào?” (ông chả muốn lắm í còn bày đặt cá cược =’’=)
Hách Liên Dung thật sự không muốn để ý
đến hắn, nhưng nhớ đến ánh mắt lo lắng cùng đôi lông mày nhíu chặt của
Hồ thị, lại sửa lại ý định, đứng suy nghĩ một hồi, quay đầu nói: “Được,
nếu ngươi nói không giữ lời, sau này cũng đừng trở về làm ngứa mắt chúng ta.”