Thiếu Phu Bất Lương

Chương 21 : Thắng ngươi một khắc

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày, cười với dụng ý không tốt, đánh giá thân thể Hách Liên Dung: “Cô có chắc được

không? Yêu cầu của ta với nữ nhân rất cao.”



Hách Liên Dung cười cười: “Không thử sao biết?”



Vị Thiếu Quân cười to, phe phẩy cây quạt nhỏ, dẫn đầu đi ra ngoài: “Vậy cứ thử xem, vừa lúc bù lại đêm tân hôn của chúng ta!”



Hách Liên Dung nhìn thân hình cao lớn

mảnh khảnh của Vị Thiếu Quân bằng nửa con mắt, xoay người nói với Vị

Thiếu Dương: “Mẹ cũng rất thương đệ, có rảnh đệ đến thăm bà đi.”



Vị Thiếu Dương vốn nghe trận cá cược

khiến người ta có cảm giác không thuần khiết mà hơi quẫn trí, nghe Hách Liên Dung nói như vật vội vàng nghiêm sắc mặt nói ‘Vâng’. Cho đến khi

nàng dời đi hắn mới thả lỏng hai tay, không tự giác sờ nhẹ đôi môi, sắc

mặt lại trở lên không được tự nhiên.



Sau khi Hách Liên Dung đi theo Vị Thiếu

Quân trở lại Thính Vũ Hiên, Bích Đào đã sớm sắp xếp phòng ngủ đâu ra

đấy, nhìn thấy Vị Thiếu Quân xuất hiện, không khỏi mừng rỡ, ra khỏi

phòng nghênh đón: “Nhị thiếu gia đêm nay không đi sao?”



Vị Thiếu Quân vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Đào, cười hì hì nói: “Thiếu phu nhân của các ngươi chờ không

kịp cùng thiếu gia ta viên phòng đâu.”



Vài nha hoàn ở đây nghe xong lời này đều

có chút ngượng ngùng, Bích Đào đỏ mặt cúi đầu. Vị Thiếu Quân ngắm vẻ

kiên trì lãnh đạm của Hách Liên Dung, lông mày không khỏi đắc ý giương

càng cao, quay đầu lại nói với Bích Đào: “Nếu nàng ta hầu hạ không tốt,

thiếu gia liền đến chỗ ngươi nha.”



Bích Đào hoảng loạn liên tục xua tay, cúi đầu nói với Vị Thiếu Quân: “Thiếu gia, thiếu phu nhân có cần tắm rửa?”



Hách Liên Dung thản nhiên nói: “Không cần, các ngươi đều lui xuống đi.”



Vị Thiếu Quân liền đắc ý nhìn Hách Liên

Dung: “Thật không ngờ cô lại vội như vậy, cũng được, thiếu gia ta liền

cho cô một cơ hội!”



Nói xong hắn định nhấc chân đi vào

phòng ngủ. Hách Liên Dung chợt nhanh người ngăn ở trước mặt hắn: “Nếu

ngươi đã đưa ra trận đánh cược này, vậy điều kiện vào cửa cũng nên nghe

theo ta đi?”



Vị Thiếu Quân hừ một tiếng: “Muốn giở trò gì? Có tin ta đi ngay bây giờ không?”



“Chúng ta đánh cược là không ra khỏi cửa phòng.” Hách Liên Dung không hề nao núng đáp trả: “Bây giờ ngươi

đã xông vào, muốn thua sớm sao?”



“Hắc!” Vị Thiếu Quân xắn xắn tay áo: “Được! Vậy cô muốn như thế nào?”




“Gì…Lúc ván đầu tiên cô đâu có nói…”



“Ta vừa định nói, tại ngươi không chịu nghe.” Hách Liên Dung tỏ ra ngây thơ vô số tội rồi lại ném bài ra: “Hỏa tiễn!”



“Hả?” Vị Thiếu Quân trừng mắt nhìn cây

bài đến cả ngày, nhặt bài Hách Liên Dung vừa đánh lên: “Cái loạn thất

bát tao này hợp lại một chỗ cũng đánh được hả?”



Hách Liên Dung nheo mắt cười tà với hắn: “Ai bảo ngươi không nghe. Lại một bom nữa này!”



“Này!” Mắt thấy bài trong tay Hách Liên

Dung chuẩn bị đánh ra gần hết, Vị Thiếu Quân vội vàng ngăn lại: “Cô đánh cái gì, bộ này không giống với bộ lúc nãy.”



Hách Liên Dung nhặt bộ tứ quý vừa mới

đánh lên: “Tứ quý giống hai cây bài lúc nãy, đều gọi là bom, tứ quý có

thể chặn các bài, hai cây lúc nãy có thể chặn tứ quý.”



“Này! Cô vốn không…”



“Ai bảo ngươi không nghe.” Hách Liên Dung nhìn bài trên tay hắn: “Ngươi hạ bài xem nào? Một đôi! Một đôi, lại một đôi, lại đôi nữa, không có.”



Vị Thiếu Quân nhìn Hách Liên Dung không ngừng xem bài: “Cô, đồ gian lận, không được, trận này không tính, đánh ván khác!”



Hách Liên Dung cầm lấy thẻ cược cuối cùng bên cạnh Vị Thiếu Quân, đặt vào đống thẻ bài cuối cùng của mình: “Chơi

thua phải chịu, thời gian hôm nay của ngươi đều bại dưới tay ta.”



“Có chơi tất có thua!” Vị Thiếu Quân thản nhiên lôi dưới mông ra một cái thẻ cược, ném xuống bàn, đắc ý nói: “Ngu ngốc! Dân cờ bạc đều giữ chút tiền vốn để gỡ lại.”



Khó trách hắn thua nhiều ván như vậy

nhưng không chút hoang mang. Hách Liên Dung nhếch khóe miệng lên một

chút, đúng là chưa ăn xong. Có điều nàng không muốn chơi tiếp, phương

pháp chơi của nàng sớm đã tung ra hết.



“Cho dù ngươi còn giữ một khắc đi nữa,”

Hách Liên Dung đứng dậy: “Từ giờ trở đi trong vòng ba mươi mốt khắc,

ngươi cũng phải nghe lời của ta, không được rời đi khỏi phòng này.”



Vị Thiếu Quân lập tức nghe ra không ổn, nhảy theo xuống giường: “Cái gì mà từ giờ trở đi! Phải tính từ lúc vào phòng chứ!”



Bọn họ tổng cộng đánh hơn ba mươi ván

trong hơn một canh giờ, hiện tại còn ba canh giờ nữa thì trời sáng,

không còn gì phải nghi ngờ ba mươi khắc là đủ dùng.



“Tại sao không phải từ giờ trở đi.” Hách

Liên Dung nghiêm mặt nói. “Trừ bỏ một khắc vừa mới tiến vào phòng kia,

các ván bài sau đều là ngươi tự nguyện chơi, cho nên không thể tính từ

thời gian đánh cuộc. Vị Thiếu Quân, dám làm thì dám chịu.”