Thiếu Phu Bất Lương

Chương 25 : Đồ cưới của ta

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Hách Liên Dung chậm rãi đi ra cửa, ánh

mắt nhìn chằm chằng chiếc gương trên tay Bạch Ấu Huyên, Tiền Kim Bảo

cũng không nhẫn nại được như nàng, sau khi xác định mục tiêu của Hách

Liên Dung liễn vẫy tay một cái với tả hữu hộ pháp đằng sau. Hai phụ nhân cường tráng ngầm hiểu, ra khỏi cửa đem Bạch Ấu Huyên ngăn lại. Vẻ mặt

Tiền Kim Bảo châm chọc, theo sát đi ra ngoài cười nói: “Ta còn tưởng

tiểu thư nhà ai xuất môn, hóa ra xem đi xem lại, không phải tiểu thư mà

người ở Đoàn Tụ các.”



Giọng nói của nàng thật lớn như sợ người

khác không nghe thấy. Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người đi

đường, Bạch Ấu Huyên hơi có chút khó xử, cúi đầu vòng vèo tiếp tục đi,

định trầm mặc né tránh.



Tiền Kim Bảo sao có thể buông tha nàng,

chợt di chuyển thân mình đến ngăn trước mặt Bạch Ấu Huyên: “Chúng ta

cũng gặp nhau vài lần, Bạch cô nương sao nói muốn đi là đi được? Bởi vì

ta không phải nam nhân, không làm khách của ngươi được? Ngươi liền không để ý đến ta?



Chỉ bằng hai câu nói đã làm cho người ta

dừng bước nhìn về phía này, lại còn có xu thế dừng lại xem náo nhiệt.

Bạch Ấu Huyên nhanh nhíu mày lại, thấp giọng nói: “Hàn phu nhân, mời phu nhân… tôn trọng ta một chút.”



Tiền Kim Bảo như nghe xong cái gì đáng

buồn cười, liền vừa cười vừa nói to: “Kĩ nữ như ngươi muốn tôn trọng

kiểu gì? Nếu ai cũng tôn trọng ngươi thì ngươi chẳng phải không có khả

năng buôn bán sao?”



Người đi đường đứng xem nhất thời phát ra một trận cười trộm. Sắc mặt Bạch Ấu Huyên tái nhợt: “Hàn phu nhân, Ấu

Huyên có việc, trước xin cáo từ.”



Tiền Kim Bảo lại cười to: “Chạy về tiếp khách hả? Muốn ta nói với ca ca tìm nhiều huynh đệ đến thăm ngươi không?”



Bạch Ấu Huyên cắn chặt môi dưới, trên mặt mang vẻ thê lương càng thêm động lòng người. Tiền Kim Bảo bĩu môi,

đang muốn đùa cợt nàng thêm vài câu, Hách Liên Dung đã đi tới bên cạnh,

hỏi Bạch Ấu Huyên: “Bạch cô nương.”



Bạch Ấu Huyên thấy Hách Liên Dung thì kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng đáp lễ: “Nhị thiếu phu nhân.”



Tiền Kim Bảo hơi nhướng mi, nháy mắt với tả hộ pháp. Tả hộ pháp tát một cái, may mắn nha hoàn bên người Bạch Ấu

Huyên phát hiện đúng lúc, kéo Bạch Ấu Huyên một phen mới giúp nàng tránh được một cái bạt tai. Tiền Kim Bảo lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Ngươi

nghĩ mình có thân phận gì? Tiểu thiếp của Vị Thiếu Quân hay nha hoàn

thông phòng? Có tư cách gì hành lễ với nàng?”



Bạch Ấu Huyên bị kinh sợ không ít, lại

nghe Tiền Kim Bảo nói vậy vội nói với Hách Liên Dung: “Ấu Huyên không

có ý này, cũng không dám có ý muốn quá phận.”


Tiền Kim Bảo không cam lòng quay đầu

thóa mạ Bạch Ấu Huyên một hồi rồi mới cùng Hách Liên Dung rời đi. Đi

được vài bước lại dừng lại.



Nha hoàn của Bạch Ấu Huyên vừa rồi không

thấy đâu, hóa ra là đi tìm viện binh. Mà cứu binh chính là Vị Thiếu

Quân, khuôn mặt thất sắc đang muốn chen vào trong đám đông. Xem ra Vị

Thiếu Quân cũng là tới từ chỗ các nàng nếu không sẽ không trong thời

gian ngắn như vậy liền đem được hắn chạy tới đây.



Hách Liên Dung gặp được Vị Thiếu Quân,

cơn tức trong lòng nhất thời lại bùng lên. Không ngờ Vị Thiếu Quân chen

vào đám người bay thẳng đến chỗ Bạch Ấu Huyên, nâng nàng ta dậy xem xét

một lúc, lại quay đầu hướng Hách Liên Dung trách móc: “Chỉ là một mặt

gương hỏng, ra tay nặng như vậy làm gì?”



“Ta cũng không cầu ngươi trộm nó!” Hách Liên Dung hận trong tay không có cây đao, thẳng tay chém chết hắn!



Vị Thiếu Quân phủi bụi đất trên người

Bạch Ấu Huyên, sau đó đi đến trước mặt Hách Liên Dung, chẳng hề để ý

hỏi: “Ta trộm của cô đấy, thì sao?”



Nhìn bộ dạng thách thức lợn chết không sợ nước sôi của hắn, Hách Liên Dung tức giận đến cắn răng: “Vị Thiếu Quân! Ngươi cũng thật có tiền đồ! Ngươi lấy của ta cái gì sớm đem trả lại cho ta, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”



“Không trả được nữa, đã bán hết rồi!” Vị Thiếu Quân đoạt lấy cái gương trong tay Hách Liên Dung: “Nếu Ấu Huyên

không thích cái này thì đã sớm không còn, cô còn phải cám ơn nàng ấy.”



Hách Liên Dung đang tức giận nên không

giữ chặt chiếc gương, bị Vị Thiếu Quân đánh lén thành công, sắc mặt

trở nên xanh mét, vươn tay trước mặt hắn: “Trả lại cho ta.”



“Ta không trả!” Vị Thiếu Quân khua khua cái gương trong tay: “ Ta đã đồng ý đưa cho Ấu Huyên.”



Bạch Ấu Huyên vội vàng lên tiếng: “Nhị thiếu gia, ta không biết đây là đồ của nhị thiếu phu nhân, người mau trả lại cho nàng.”



“Ta không trả!” Vị Thiếu Quân nhíu nhíu

mày, lấy tay lau đi vết máu trên vành tai Bạch Ấu Huyên, liếc Hách Liên

Dung rồi nói với Bạch Ấu Huyên: “Nàng không biết nhà nàng ta keo kiệt

đến mức nào đâu, ngay cả giấy bản cũng cho làm của hồi môn…”



“Bốp!”



Hắn mới nói được một nửa Hách Liên Dung đã giơ tay đánh xuống một bạt tai.