Thiếu Phu Bất Lương
Chương 24 : Lấy bỉ làm đạo
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Sắc mặt lão phu nhân có chút không tốt,
nhìn Ngô thị, lại tức giận đến mặt trắng bệch, Hách Liên Dung vẫn cố
tình làm ra vẻ không nhanh không chậm, như thể muốn lập tức rời đi.
“Cô…” Lão phu nhân hết nhìn bên này lại
nhìn bên kia, tức giận đến run cả gậy chống: “Tổ huấn chưa cần học vội,
trước giúp đại ca cô quan trọng hơn.”
Trước? Hách Liên Dung nghe cái từ ba phải thế nào cũng được thì không lấy làm vừa lòng cho lắm, vậy là xong
xuôi việc này vẫn phải học tổ huấn? Ở đâu có chuyện tốt như vậy? Hôm
nay nàng không bức lão phu nhân đến cùng, nàng sẽ không mang tên Hách
Liên Dung nữa!
“Bà nội, cháu hiểu rồi.” Hách Liên dung
cụp đầu xuống tựa như có chút bi thương, “Cháu sẽ phái người đến Hàn
phủ nói với Hàn thiếu phu nhân một tiếng, còn mình ở nhà nghiền ngẫm
tổ huấn, cho dù không ăn không ngủ, hai ngày sau nhất định sẽ học
xong, đến lúc đó lại mời bà nội tra hỏi.”
Lão phu nhân một lúc lâu không biết nói
gì, cự tuyệt không nhìn Ngô thị, cuối cùng cũng đành nói: “Gia quy lễ
pháp, kính trên nhường dưới, những cái đó ghi tạc trong lòng là tốt
rồi, không cần học thuộc tổ huấn làm gì. Phía Hàn gia cô vẫn nên tự mình đến một chuyến, đừng để người ta cảm thấy chúng ta không có thành
ý.”
Hách Liên Dung cười thản nhiên, quay đầu nói với Ngô thị: “Đại tẩu, tẩu thấy thế nào?”
Ngô thị phụng phịu, nhếch khóe môi, nửa
ngày cũng không nói một câu, Hách Liên Dung cười nói: “Xem ra đại tẩu
vẫn cảm thấy học tổ huấn quan trọng hơn. Kì thật đúng là nên như vậy,
chúng ta thân là vợ người ta, đương nhiên phải nhớ thuần thục gia pháp
tổ tông, giáo huấn của trưởng bối. Muội cũng hiểu được hẳn là phải học
tổ huấn .”
Ngô thị liếc Hách Liên Dung một cái,
không hiểu nàng vì sao nói như vậy.Lão phu nhân cũng nhíu mày, cũng
không hiểu Hách Liên Dung đến cùng muốn làm cái gì, không phải thật sự
là muốn đi học tổ huấn chứ?
Hách Liên Dung hơi dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đại tẩu thân là vợ của trưởng tử, lại quản lí việc gia đình
Vị phủ, là tấm gương cho muội học tập sau này, cho nên muội nghĩ…Đại
tẩu hẳn sẽ không để ý việc làm gương cho muội.”
Lão phu nhân bất luận thế nào cũng không
ngờ Hách Liên Dung sẽ có suy nghĩ này, Ngô thị suy nghĩ, mở to mắt run
sợ một lúc lâu, cả giận: “Cô? Muốn ta học tổ huấn?”
“Đại tẩu vì cớ gì ngạc nhiên như vậy?”
Hách Liên Dung tươi cười rồi làm dáng vẻ đi ra: “Muội trước về Thính Vũ
Hiên chuẩn bị xuất môn, đại tẩu có rảnh thì phái người thu hồi lại tổ
huấn đi thôi.” Nàng nói xong, không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội phản
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở phào, vội vàng dặn dò: “Mau chuẩn bị xe cho Nhị thiếu phu nhân!”
Vì thế Hách Liên Dung liền mang theo sự
mong chờ của lão phu nhân chạy tới Hàn phủ. Thấy Tiền Kim Bảo liền kể
sự tình vừa xong, bị nàng ta vỗ vai bôm bốp: “Thật không ngờ, hóa ra
cô cũng là một kẻ không dễ chọc.”
Hách Liên dung cười khổ: “Lần này đúng là đã hết giận, nhưng không nghĩ cũng biết, đại tẩu kia không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Tiền Kim Bảo không cho là đúng, vung tay lên: “Binh đến tướng chặn, nước đến thì đắp đập, thế nào? Ta và cô phối hợp không tồi đi?”
Nhớ tới buổi sáng hôm nay phủ nha đưa lời nhắn tới, Hách Liên Dung không khỏi bật cười: “Thật dọa bọn họ sợ run lên.”
Tiền Kim Bảo cười to, ôm lấy tay Hách
Liên Dung nói: “Chúng ta đi dạo phố đi, để bọn họ chờ một ngày, buổi tối ta nói lại với cha chồng.”
Hách Liên Dung cũng không phản đối. Hai
người liền ra khỏi Hàn phủ, chọn đi đến chỗ náo nhiệt nhất thành Vân
Trữ. Vừa đúng lúc Hách Liên Dung muốn làm vài bộ đồ mới kiểu dáng Vân
Hạ, đi đến cửa hàng vải. Tiền Kim Bảo cũng giúp nàng chọn vải dệt, đột
nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, không phải ngươi nói Vị Thiếu Dương
muốn tìm cha chồng ta mà không gặp được sao? Cha ta nói ông không biết
việc Vị Thiếu Dương đến tìm hắn.”
Tay Hách Liên Dung cầm vải dệt dừng một chút, quay đầu lại nói: “Thật sao?”
Tiền Kim Bảo nhún nhún vai: “Đại khái là lúc ấy cha chồng ta có việc, chắc sau đó sư gia hay nha dịch quên nói lại đi.”
Có thể đơn giản như vậy sao? Hách Liên
Dung khẽ nhướng mày, nhớ tới thần sắc tự nhiên khi nói của Vị Thiếu
Dương khi nói ngày hôm qua, không giống nói dối. Lúc này chợt nghe Tiền Kim Bảo “Haiz” một tiếng, suy nghĩ của nàng bị ngắt quãng, lấy lại tinh thần nhìn Tiền Kim Bảo chỉ ra bên ngoài cửa hàng, biểu hiện khinh
thường.
Hách Liên Dung nhìn theo đầu ngón tay
nàng, đối diện là một cửa hàng trang sức không lớn không nhỏ. Một nữ tử
áo trắng xinh đẹp cầm chút đồ đi ra. Bởi vì quá mức chuyên tâm nhìn
vật trong tay nên bị vấp vào thềm đá lúc đi. Nha hoàn phía sau vội vàng
đỡ lấy, nàng cảm kích cười khẽ, như một đóa sen trắng chậm rãi nở rộ,
khiến vô số nam tử trên đường phải dừng lại nhìn ngắm.
Bạch Ấu Huyên, hóa ra là cô ta.
Tiền Kim bảo bĩu môi: “Liên Dung, muốn đi giáo huấn ả ta không?”
Nói đến lần thứ hai nàng cũng không trả lời, mắt híp lại, tầm mắt dừng trên vật trong tay Bạch Ấu Huyên.
Cái vật kia nho nhỏ, tròn tròn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ánh sáng chói mắt, là một mặt gương. Tay cầm màu tím kéo dài xuống dưới, hai bên khảm hai viên mã não xanh biếc.
Hình dáng như vậy…nhìn có chút quen mắt.