Thiếu Phu Bất Lương
Chương 23 : Tổ huấn? Cần phải học?
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Hai ngày sau, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ ở
Tuyên Pháp tự, lão phu nhân thống lĩnh quân đoàn nữ nhân Vị gia hỏa tốc quay về phủ. Đơn giản vì một tin tức, thư nhậm chức của Vị Thiếu Huyên
đã ban xuống.
Vốn Vị gia cũng tự cho mình có chút
quan hệ với tri phủ, năng lực công tác của Vị Thiếu Huyên cũng không
thích hợp lĩnh cái chức vụ hay ho gì. Chỉ cần nhận cái chức vị suông, ở
nha môn chỉ cần nhận tiền lương là được. Chính là không ngờ tới, tri phủ đại nhân lại quá nể tình.
Nhậm chức bát phẩm huyện thừa, nhiệm vụ
quan trọng, quan ấn quan phục tùy sẽ chọn ngày đẹp mang đến, lúc
đó đại thiếu gia Vị phủ chính thức từ biệt cuộc sống nhà cao cửa rộng xa hoa để về quê thăng chức.
À…không đúng, huyện thừa, phải là về huyện mới đúng.
Sầu ơi là sầu! Sầu bạc trắng đầu lão phu
nhân ! Tục ngữ nói lão nhi tử đại tôn tử. Trong gia tộc, người
kiêm hai chức vị này hiển nhiên được sủng ái nhất, hơn nữa đối với lão phu nhân mà nói, đứa cháu ngây thơ bé bỏng mất đi
tình yêu thương, che chở của cả phụ thân lẫn mẫu thân như Vị
Thiếu Huyên lại càng cần được bảo vệ, yêu thương nhất nhà.
(*Câu này đầy đủ là 老儿子大孙子老太太命根子- lão tôn tử đại nhi tử lão thái thái mệnh căn tử, ý chỉ con trai trưởng và cháu trai trưởng như sinh mệnh của người già, rất được yêu thương, cưng chiều.)
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Lão phu nhân ngồi trong đại sảnh chống
thẳng gậy. Vị Thiếu Huyên ngồi phía bên tay trái lúng ta lung túng không nói. Ngô thị nhíu chặt mày vội la lên: “Là Tri phủ đại nhân chính mồm
nói với chàng hay là nghe ai nói?”
« Là…Là vị sư phụ ở phủ nha nói cho ta
biết. » Vị Thiếu Huyên không quen với trường hợp chất vấn như thế này,
bất an xoay người vặn vẹp : « Bà nội, chức huyện thừa này…Cháu thấy
cũng không tồi a… »
« Im miệng ! » Lão phu nhân cũng bó tay với đứa cháu này : « Huyện thừa là chức bát phẩm, cũng không sao cả,
lĩnh thật phải tức khắc đi nhận chức, thành Vân Trữ lớn như vậy, không
biết phân đến nơi thâm sơn cùng cốc nào, cháu cũng chịu đi ? »
Vị Thiếu Huyên vốn không giỏi phản bác,
lúc này ngay tức thì bị lão phu nhân nói như vậy, không dám ho he một
tiếng, nhếch miệng nhìn về phía Ngô thị. Ngô thị đang phiền lòng, thấy
bộ dạng không có chủ kiến của hắn thì tức giận : « Chàng nhìn ta làm cái gì ! »
Vị Thiếu Huyên vội vàng cúi đầu, sắc
mặt ấm ức lại khiến cho lão phu nhân đang tức giận cũng phải đau
lòng, nhưng cũng không bắt bẻ gì Ngô thị, lấy tay day day trán, lớn
tiếng hỏi : « Sao Thiếu Dương còn chưa trở về ? Nhanh bảo người đi tìm
hắn về đây ! »
Nhắc tới Vị Thiếu Dương, ánh mắt Hồ thị
không tự giác nhìn về phía đại phu nhân Nghiêm thị. Nghiêm thị chậm rãi
nói : « Mẹ cũng đừng quá nóng vội. Thiếu Dương đang bận bên cửa hàng,
Lão phu nhân nhấp môi nửa ngày cũng không nói, Ngô thị nghiêm mặt lạnh lùng nói: « Ai mà thiết tha cái cơ hội
này của cô! Nếu cha mẹ Thiếu Huyên không mất sớm thì cái chức hay ho
tồi tàn này cũng không rơi vào đầu chàng, bây giờ cô còn ngồi đây
mànói mát ! » Nói xong chị ta lại hừ một tiếng : « Bảo cô học tổ
huấn, cô học vậy đấy hả? Thái độ làm con cháu trong nhà thật
chẳng ra làm sao, nói chuyện với bà nội mà nghênh ngang ngỗ ngược
vậy đó! »
Tổ huấn ? Hách Liên Dung còn sợ chị ta
không đề cập đến chuyện này đó! Nàng không buồn để ý đến Ngô thi, hướng lão phu nhân nói: « Đại tẩu đã nói vậy, cháu dù nói gì cũng không hay
ho. Chỉ sợ nói ra làm cho người ta thấy tranh công, ngược lại làm mất
thành ý của cháu. Bà nội, cháu xin cáo lui trước, phiền cho cháu
thêm thời gian hai ngày, nhất định sẽ học thuộc tổ huấn. »
Hách Liên Dung nói xong cúi chào, xoay
người đã định đi ra ngoài, lão phu nhân vội gọi nàng lại: « Nghe cô nói
vậy chẳng lẽ cô có biện pháp giải quyết ? »
Hách Liên Dung do dự một chút, lão phu nhân vội la lên: « Hai người các ngươi hiện tại tức giận cái gì ? Có chuyện nói mau ! »
Hồ thị nhìn sắc mặt lão phu nhân cũng nhẹ giọng nói: « Nhị thiếu phu nhân, con thật sự có biện pháp sao ? »
Hách Liên Dung cười cười với Hồ thị: « Nếu muốn triệt để, con hoàn toàn không có biện pháp… »
Ngô thị vốn đang vụng trộm nghe xem Hách
Liên Dung nói gì, giờ nghe nàng nói như vậy, liền hừ lạnh một tiếng.
Hách Liên Dung không nhanh không chậm nói: « Có điều nếu đổi chức vị cho đại ca, đổi một cái chức suông trong nha môn thật còn có thể. »
Mọi người nhất thời tò mò hướng chú ý vào Hách Liên dung, lão phu nhân lại vui vẻ : « Cô nói thật chứ ? »
«Chắc bà nội cũng biết Hàn thiếu phu nhân có ảnh hưởng như thế nào với Tri phủ đại nhân. Nếu được nàng nói giúp
cho vài câu, Tri phủ đại nhân nhất định sẽ thay đổi chủ ý. »
Ngô thị nói: « Đây mà là ý kiến hay ! Hàn thiếu phu nhân hận Thiếu Quân, sao có thể nói giúp đại ca hắn ! »
Hách Liên Dung nhìn lão phu nhân nói: « Bà nội, còn muốn cháu nói tiếp không ? »
« Cô…cô… » Lão phu nhân chỉ vào Ngô thị: «Cô ngậm mồm lại cho ta. »
Ngô thị căm giận xoay người, Hách Liên
Dung lúc này mới nói: « Hàn thiếu phu nhân hai ngày nay hay tìm đến
cháu, đại khái thấy cháu cũng đồng bệnh tương liên đi, cho nên có chút
cảm tình với cháu. Nếu cháu mở miệng nhờ vả, chắc sẽ có chút hi vọng. »
Lão phu nhân mừng rỡ: « Vậy cô nhanh đi tìm Hàn thiếu phu nhân ! »
Hách Liên Dung lộ vẻ khó xử: «Cháu còn
phải về Thính Vũ Hiên học thuộc tổ huấn nữa phải làm tốt bổn phận con cháu trong nhà trước. »