Thiếu Phu Bất Lương

Chương 27 : Đề nghị của tam thiếu

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Hách Liên Dung nghe được tiếng khóc đằng

sau thì quay đầu lại, lau lau nước mắt, nhìn thấy Tiền Kim Bảo đứng

cách đó không xa, vừa lau lau nước mắt vừa khóc sụt sùi.



“Cô…” Hách Liên Dung không biết nói như thế nào với nàng: “Cô làm sao vậy?”



Tiền Kim Bảo nức nở chạy đến ôm Hách Liên Dung, nói tiếng được tiếng mất: “Ta thấy ức thay cho cô.”



Tim Hách Liên Dung đập mạnh và loạn nhịp

nửa ngày, quên cả nói chuyện. Đây là lần đầu tiên nàng thấy bởi vì ấm ức cho người ta mà còn khóc nhiều hơn cả đương sự. Tiếng khóc lớn sát bên

tai làm nàng bừng tỉnh suy nghĩ, nàng vội vàng vỗ vỗ Tiền Kim Bảo:

“Ta…Không có việc gì, không có việc gì…”



“Hu…”



“Đừng khóc đừng khóc…”



“Huhu…”







Hình như, người cần an ủi là nàng mới đúng.



“Cô cũng đừng khóc…” Tiền Kim Bảo khóc

đủ mới ngẩng đầu, muốn lau nước mắt cho Hách Liên Dung, phát hiện nước

mắt nàng đã sớm khô : “Ơ? Ta đã khóc rất lâu hả?”



Hách Liên Dung vặn vặn bả vai: “Cũng không lâu lắm, chỉ là dựa vào vai ta đến tê rần hết lên.”



“Vậy…Vậy cô đừng khóc?” Tiền Kim Bảo ngượng ngùng, không biết nói gì hơn.



Hách Liên Dung bật cười: “Phương pháp an ủi người của cô cũng tốt thật đấy.”



Tiền Kim Bảo không chút khách khí: “Đó là đương nhiên!”



Hách Liên Dung cười bước đi: “Đi thôi, về nhà đi.”



Tiền Kim Bảo nhìn bóng dáng Hách Liên Dung, đột nhiên nói: “Liên Dung!”



Hách Liên dung quay lại nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng ta nghiêm túc lại còn thật sự nói: “Ta về sau sẽ đối xử thật tốt với cô.”



Hách Liên Dung thấy xôn xao trong lòng,

mũi cũng hơi cay cay, xoay người lau khóe mắt đang rơm rớm, trên mặt đã

lặng lẽ tươi cười: “Đi nhanh đi, sao nói nhiều vậy.”



Tiền Kim Bảo liền cười đuổi theo nàng,
lòng. Đây là bảo bối rất quan trọng với cha, mới bị nàng cầm trong tay

vài ngày liền biến thành hình dạng thế này.



Hách Liên Dung đứng trong phòng cầm gương ngẩn người, vẻ mặt không rõ là đang chua xót hay phẫn nộ. Bích Liễu mở

miệng vài lần lại không dám lên tiếng, thẳng đến khi một nha hoàn tiến

vào nói: “Thiếu phu nhân, tam thiếu gia đến.”



Hách Liên Dung sớm đoán được Vị Thiếu

Dương sẽ đến. Không cần nghĩ cũng biết tên khốn Vị Thiếu Quân kia đã sớm đem bán sạch mấy đồ kia tiêu hết tiền, lại lấy đâu ra tiền chuộc lại?

Chỉ có thể nhờ Vị Thiếu Dương giúp đỡ.



Lúc Hách Liên Dung đến nhà chính, Vị

Thiếu Dương đang đứng trong phòng đưa lưng về phía nàng, thân hình thẳng tắp, hoàn toàn bất đồng với Vị Thiếu Quân như động vật không xương

nhuyễn thể.



Nghe thấy tiếng bước chân, Vị Thiếu Dương quay đầu lại, khẽ nhíu mày, thản nhiên nở nụ cười: “Nhị tẩu.”



Trong nụ cười của hắn có vẻ xin lỗi, lại có chút khó xử, Hách Liên Dung càng khẳng định suy đoán của mình: “Hắn đến tìm đệ?”



Vị Thiếu Dương gật đầu, đôi môi hơi mấp

máy nhưng không phát ra âm thanh. Hách Liên Dung vẫn chờ xem hắn đến tột cùng muốn nói cái gì. Cầu tình thay Vị Thiếu Quân?



“Đệ thật có lỗi.” Vị Thiếu Dương cuối cùng cũng mở miệng, nhìn thẳng Hách Liên Dung. “Những lời này nên sớm nói với tẩu.”



Hách Liên Dung nhíu lông mày: “Đệ không cần vì sai lầm của kẻ khác mà giải thích.”



Vị Thiếu Dương lắc lắc đầu, giống như

muốn nói tới chuyện gì nữa, thế nhưng hắn không nói cái gì, từ trong tay áo lấy ra một cái trâm cài tóc đưa cho nàng: “Đây là của nhị tẩu?”



Hách Liên Dung nhận lấy, lại không rõ.

Trong rương có những vật gì nàng cũng không rõ ràng, chính là hỏi:

“Nhanh như vậy đã tìm ra?”



“Nhị ca đem những vật này bán cho một nhà buôn châu báu, tìm ra cũng thuận tiện. Có điều có vài đồ đã bán đi, đệ

đã cho người đi thăm dò, chắc sẽ nhanh có tin tức thôi.”



Hách Liên Dung không dễ dàng tha thứ, hừ

cười: “Đệ đệ như đệ cũng thật hết trách nhiệm, hắn làm chuyện xấu đều

tìm đệ giải quyết.”



Vị Thiếu Dương cười cười, trong đó còn mang theo chút bất đắc dĩ: “Đệ muốn xin nhị tẩu đáp ứng đệ một việc.”



Hách Liên Dung không đáp lời, Vị Thiếu

Dương trầm mặc một hồi, mở miệng nói: “Nếu ngày mai nhị ca không lấy lại được mấy vật kia, đệ mong nhị tẩu không cần mềm lòng, thực hiện lời nói trước mặt mọi người hôm nay.”