Thiếu Phu Bất Lương

Chương 28 : Hiệp nghị

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Nghe Vị Thiếu Dương nói xong, Hách Liên

Dung trầm mặc một lúc lâu. Hắn rõ ràng nói có thể giúp Vị Thiếu Quân tìm mấy đồ đó trở về, hiện tại vì sao nói như vậy? Hắn không tính đem

những vật đó giao cho Vị Thiếu Quân? Vì sao? Hay là nói…hắn căn bản

không nắm chắc tìm về được tất cả những thứ đó cho nên mới cố ý nói như vậy, thật ra đây là phương pháp lấy lui để tiến? Nghĩ vậy, trong mắt

Hách Liên Dung dâng lên một chút địch ý: “Đệ muốn kích ta? Hay là muốn

thử ta? Sao vậy? Chuyện xảy ra hôm nay còn chưa đủ chứng minh quyết

tâm của ta?”



Nhìn Hách Liên Dung bỗng chốc biến

thành con nhím xù lông, trên mặt Vị Thiếu Dương lại hiện lên sự áy náy,

hắn kéo ghế dựa bên người mời Hách Liên Dung ngồi xuống.



Hách Liên Dung như đã chắc chắn cho rằng

Vị Thiếu Dương đến lần này là muốn làm thuyết khách cho Vị Thiếu Quân,

tức giận đến khó chịu trong ngực, xoay người muốn rời đi. Vị Thiếu Dương vội vàng nghiêng người đến phía trước Hách Liên Dung ngăn lại: “Nhị

tẩu…”



Hách Liên Dung không đoán được hắn đột

nhiên tiến đến, thiếu chút nữa đụng vào hắn, ngẩng đầu giận dữ nhìn hắn

nói: “Ta không biết ngươi cũng là đồ khốn! Đúng là một đôi huynh đệ

khốn nạn!”



“Nhị tẩu hiểu lầm rồi.” Vị Thiếu Dương

nói có chút vội vã, lại ý thức được khoảng cách giữa hai người quá gần,

vội vàng từng bước lui về phía sau. “Thiếu Dương nói như vậy không phải

để thử nhị tẩu.”



Hách Liên Dung nghiêm mặt lạnh lùng không nói một câu, Vị Thiếu Dương thở dài một tiếng, hỏi ngược lại: “Nếu

ngày mai nhị ca không lấy lại được những vật đó, nhị tẩu định làm thế

nào?”



Hách Liên Dung cười hừ một tiếng: “Các

ngươi không phải hi vọng ta nói được thì làm được sao? Như các ngươi

mong muốn, ta nhất định nói được thì làm được!”



Vị Thiếu Dương lắc đầu: “Đệ lại cho rằng

cho dù ngày mai nhị ca không lấy lại được những đồ kia, nhị tẩu cũng

tuyệt đối không để một nữ nhân chịu nhục trước mặt mọi người.”



Hách Liên Dung nhìn hắn nửa ngày, mím

khóe môi quay mặt đi chỗ khác: “Khỏi cần dùng mấy câu nói chính

nghĩa này để thông não ta! Ta đến Vị gia mới được hơn mười ngày, bị bắt bẻ đủ kiểu ta cũng không phản kháng nhưng khi các ngươi động

lợi ích của ta, ta phản kháng, lại thành ta không đúng? Vị Thiếu Quân bị bắt nhận hôn sự này, còn ta thì tự nguyện sao? Các ngươi dựa vào cái

gì…dựa vào cái gì đối xử với ta như vậy!” Nói đến câu cuối cùng, Hách

Liên Dung gần như gào lên, đôi mắt phiếm hồng trừng nhìn Vị Thiếu

Dương. Tim Vị Thiếu Dương đập mạnh và loạn nhịp sau một lúc lâu. Hách

Liên Dung hít một hơi thật sâu, xoay người quay sang chỗ khác: “Đệ đi

đi, ta không muốn nói chuyện với đệ.” Nàng bị tức giận không ít, mặc dù cố gắng bình tĩnh, lại vẫn không khống chế được thân mình thôi run

rẩy, chỉ có thể dùng sức cứng rắn, không để mình có vẻ quá mức yếu ớt.



Vị Thiếu Dương nhìn thân thể Hách Liên

Dung căng thẳng, rất muốn vươn tay vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy, nhẹ giọng nói: “Nhị tẩu không nghĩ tới

nếu nhị ca tiến bộ một chút, về sau có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như

vậy.”



Hách Liên Dung không quay đầu lại, quyết

định không nói chuyện cùng hắn, Vị Thiếu Dương vẫn tiếp tục nói:

“Nếu đệ dễ dàng đem những vật đó giao cho nhị ca để huynh ấy đem những

vật đó đi chuộc Bạch cô nương, chỉ sợ huynh ấy không nhớ kĩ giáo huấn,

về sau lại càng làm loạn thêm. Cho nên đệ muốn nhờ nhị tẩu phối hợp

cùng đệ, nếu ngày mai huynh ấy không lấy được những vật đó, nhị tẩu nhất định không cần mềm lòng. Đừng để huynh ấy có ý nghĩ may mắn, như vậy

huynh ấy mới có thể lại tìm đến đệ, nhân cơ hội này đưa huynh ấy quay về chính đồ (tiền đồ tốt đẹp). Chỉ cần huynh ấy rời bỏ hoàn cảnh lấy trụ

(ăn bám), tin rằng không lâu sau…Nhị tẩu?”



Hách Liên Dung đột nhiên rời đi làm Vị

Thiếu Dương có chút kinh ngạc. Hách Liên Dung đi tới trước cửa mới hừ
quan gì đến nàng ? »



Tiền Kim Bảo nâng hai tay, đắc ý nhìn Vị Thiếu Quân: « Hiện tại ngươi đang bị chúng ta nắm thóp trong tay,

có quyền gì mà dám ra điều kiện với ta? »



Vị Thiếu Quân chỉ vào Tiền Kim Bảo, tức

giận nửa ngày: « Nam nhân tốt không đấu với đàn bà chanh chua. » Nói

xong hắn nhìn về phía Hách Liên Dung : « Cô tính thế nào ? »



Hách Liên Dung để Bích Liễu đặt mực bút xuống, còn mình lấy ra tờ giấy vừa viết xong để lên bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.



Vị Thiếu Quân nhíu mày, cầm lấy tờ giấy kia nhìn nhìn, mặt mày càng thêm nhăn nhó: « Đây là cái gì vậy ? »



Hách Liên Dung chậm rãi ngồi xuống:

« Ngươi kí đi, về sau chúng ta ai có cuộc sống của người đấy, ta không

quấy rầy ngươi, ngươi cũng đừng quấy rầy ta, ta sẽ không làm nghĩa vụ

của thê tử, ngươi cũng không cần làm nghĩa vụ của trượng phu. »



Tiền Kim Bảo như thể nhảy dựng lên: « Cô điên à, viết cái linh tinh này để làm gì ! »



Vẻ mặt Vị Thiếu Quân cũng trở nên cổ quái, không biết là đùa cợt, châm chọc hay có ý gì khác.



Sắc mặt Hách Liên Dung không thay đổi,

nhìn Tiền Kim Bảo đang kích động nói : « Nhớ rõ điều ta vừa mới nói

cùng cô không ? Ta đối với hắn không như ngươi đối với Hàn Sâm. Hàn Sâm

với cô là bằng hữu, là người yêu, là người thân thiết nhất trong nửa

cuộc đời còn lại. Ta cầu không được nhiều như vậy, chỉ có thể cầu một

cuộc sống bình an sau này. »



« Vậy cũng không thể viết linh tinh gì

đó ! » Tiền Kim Bảo tức giận đến mức dậm chân : « Kí nó nửa đời sau cô làm ni cô sao ? »



Hách Liên Dung cười cười, ánh mắt dừng

lại nửa ngày nơi vệt đỏ dài trên mu bàn tay Vị Thiếu Quân, khẩu khí chậm rãi mệt mỏi: « Ta không muốn trở nên độc ác, cũng không muốn phát

điên, càng không muốn cuộc sống mỗi ngày phải đấu đá mệt mỏi. Trừ

bỏ địa vị nhị thiếu phu nhân Vị phủ, ta chẳng cần gì hết, để cho ta bình yên một chút được không ? »



Vị Thiếu Quân nghiêng đầu, tầm mắt không

chịu nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Dung đang nhìn mình, không được tự

nhiên sờ sờ mặt, lại ngoáy ngoáy lỗ tai đến nửa ngày, ném tờ hiệp nghị

kia lại: « Ai điên giống cô ! »



Tờ hiệp nghị kia vẽ một đường cong trong không trung, rơi xuống cửa nhà chính. Tiền Kim Bảo vừa định đi nhặt

lại, có một tay nhanh hơn so với nàng, nhẹ nhàng nhặt hiệp nghị lên :

« Đây là…cái gì… »



Người tới đúng là Vị Thiếu Dương, hắn

nhìn tờ giấy trong tay sợ run nửa ngày, kinh ngạc nhìn về phía Hách

Liên Dung. Tiền Kim Bảo thở dài một hơi, kéo Vị Thiếu Dương đến trước

mặt Hách Liên Dung: « Ngươi mau khuyên nàng ấy đi, xé cái đồ quỷ

này đi ! »



Trên mặt Hách Liên Dung hiện lên chút

lúng túng, cúi đầu đứng lên, nhẹ nhàng rút hiệp nghị trong tay Vị

Thiếu Dương ra, đưa tới trước mặt Vị Thiếu Quân: « Ngươi kí nó, đồ hồi

môn đó ta tặng cho ngươi, ta cũng sẽ lập tức thả Bạch Ấu Huyên. »



Vị Thiếu Quân nhìn Hách Liên Dung, Hách

Liên Dung cũng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh vẫn không giấu hết nỗi

chua xót. Yết hầu Vị Thiếu Quân trượt một chút, đi đến Vị Thiếu Dương

nói : « Ngươi đem những vật đó trả lại cho nàng. »



Lông mày Vị Thiếu Dương hơi nhếch lên một chút, nhưng không nói tiếp. Vị Thiếu Quân cắn chặt răng, vung tay đi ra cửa, vừa đi vừa quát: “ Ta làm theo lời ngươi nói! Ngươi trả hết

đồ lại cho cô ta! Các ngươi đều điên hết rồi.”