Thiếu Phu Bất Lương

Chương 29 : Vô đề

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Phản ứng của Vị Thiếu Quân hoàn toàn

ngoài dự đoán của Hách Liên Dung. Nàng vốn nghĩ Vị Thiếu Quân sẽ cao

hứng, phấn chấn kí hiệp nghị mới đúng. Kí xong sẽ nghênh ngang đùa cợt

nàng một trận rồi mới khệnh khạng rời đi. Đây mới là Vị Thiếu Quân.

Tuyệt không thể giống như lúc này, làm như bị uất ức lắm, bất đắc dĩ

lắm vậy…Hắn bất đắc dĩ cái nỗi gì!



Nàng mới là người nên bất đắc dĩ. Nàng

biết làm thế này sẽ khiến Tiền Kim Bảo phỉ nhổ, cho nên khi nàng ta

hỏi, nàng không dám nói. Nếu không nàng phải làm sao bây giờ? Đồng ý

với kế hoạch ‘lãng tử quay đầu’ của Vị Thiếu Dương? Hay nên phái người

xử lý Bạch Ấu Huyên? Nàng chẳng muốn chọn cách nào hết, kẻ nào

cũng biến thái. Mà hôm qua nàng thất thố trước mặt Vị Thiếu Dương, không khống chế được trước mặt Vị Thiếu Quân, tinh thần rối loạn, lệch lạc

bùng nổ. Điều này khiến nàng sợ hãi, không thể buông lỏng bản thân biến

thái mà dần lệch lạc. Nàng không sai, vì sao phải gánh vác hậu quả này?



Cho nên nàng suy nghĩ đến tận sáng, nghĩ ra chủ ý kí kết hiệp nghị li hôn nội bộ.



Có hiệu lực pháp luật hay không trước

chưa cần bàn đến, ít nhất nàng có thể tự nhủ Vị Thiếu Quân không phải

người chồng mà nàng thừa nhận, cũng không phải chỗ dựa cho nàng. Mấy

món đồ hồi môn đã mất coi như bị trộm, lấy được về mấy thứ là tốt

rồi. Chỉ cần về sau hắn đừng đến nữa, tương lai hắn là người lương thiện hay có đi giết người phóng hỏa cũng không liên quan đến nàng. Cho dù

ngẫu nhiên gặp phải nàng cũng coi hắn như cái bồn hoa hay bồn cầu, lẳng

lặng đặt một bên là tốt rồi, không ai thèm phát hiện ra hắn hoặc di

chuyển hắn, để tránh làm phải chuyện gì không tốt khiến mình bị thương

hoặc bỏ lỡ món ngon tuyệt vời nào đó.



Nhưng vì sao hắn không kí? Thật sự đến

bây giờ, kí hiệp nghị này hay không cũng không còn quan trọng nữa. Nó

chẳng qua chỉ là một cái cờ nhắc nhở nàng phanh lại. Nhưng Hách Liên

Dung vẫn thấy lạ, sao hắn lại không kí? Thoạt nhìn đối với hắn trăm

lợi mà không hại gì, hơn nữa hắn cũng không cần phải đồng ý với yêu

cầu của Vị Thiếu Dương.



Hách Liên Dung nhìn về phía Vị Thiếu

Dương đang ngẩn người, hiển nhiên cũng đang hoài nghi về vấn đề này.

Chỉ có Tiền Kim Bảo là hành động cụ thể, nàng tiến đên đoạt lấy hiệp

nghị trong tay xé rách, cảnh cáo nàng: “Về sau ít đùa mấy cái đồ quỷ này đi! Ta đi đây!”



Hách Liên Dung hơi kinh ngạc: “Cô đi làm gì?”



“Ta đi hỏi thằng khốn kia vì sao không kí…” Dứt lời nàng ta vèo phát phóng ra khỏi cửa.



“Này…” Lúc Hách Liên Dung gọi nàng thì trong viện đã không thấy bóng dáng đâu rồi.



Vị Thiếu Dương bật cười: “Hàn phu nhân làm việc thật mạnh mẽ vang dội.”



Hách Liên Dung cười cười nói : “Đúng

vậy.” rồi thôi. Thật ra nàng cũng muốn giải thích với Vị Thiếu Dương,
“Tất Biết”, còn có ý nghĩa ‘người khác không biết nhưng ta nhất định

biết’. Nhưng cố tình đặt họ Vị vào cũng không biết Tổ thượng(các cụ bề

trên quá cố) Vị gia nghĩ như thế nào, thực mới mẻ. ( Vị có nghĩa là

‘chưa’, chị này cười vì tên cửa hàng là ‘Chưa tất biết’ =chưa chắc đã

biết. Mình đoán vậy)



“Cô…”



Mắt thấy thần thái tiêu sái của mình làm

cho lửa giận của Nghiêm thị bùng lên một cảnh giới cao hơn, Hách Liên

Dung cười cười: “Đại nương lo lắng nhiều rồi. Chuyện này hôm qua có nói

tên họ rõ ràng, lại có Bạch cô nương của Đoàn Tụ Các, chắc chắn ánh mắt

thiên hạ không thể nhận sai được.” Chuyện tên họ là nàng nói lung tung,

nàng tin chắc Nghiêm thị cũng không công phu đến mức đi thẩm tra, đối

chiếu thời điểm đánh người ngày hôm qua có nói rõ tên họ hay không. Thế

nhưng, lời Nghiêm thị vừa nói nàng cũng có thể hiểu được, đích xác có

thể ảnh hưởng đến thanh danh Vị Thiếu Dương, dù cao hình dáng cao thấp

giống nhau, thật đúng là không hay ho gì.



Nghiêm thị hừ một tiếng: “Tóm lại là liên lụy đến thanh danh Thiếu Dương.”



Hách Liên Dung cắn khóe môi dưới, nhìn

lão phu nhân: “Nói vậy cũng là do nhị thiếu thường xuyên ra bên ngoài

làm loạn, cũng ít người quản thúc, không bằng…”



Mặt lão phu nhân nhất thời trầm xuống:

“Về sau không được ai nhắc đến chuyện này nữa! Một đám các ngươi

đều khiến ta đau đầu!”



Sắc mặt Nghiêm thị vẫn không tốt hơn

nhưng cuối cùng cũng không dám nhắc lại. Hách Liên Dung gật gù trong

lòng, ừ, chính là như vậy, kết thúc mọi chuyện.



Dùng cơm chiều xong, Hách Liên Dung một

khắc cũng không muốn ngây ngốc ở đây, thẳng đường về Thính Vũ Hiên, vừa

mới vào sân đã thấy phòng mình có ánh sáng khác thường. Bích Đào đang

canh giữ ở trước cửa, thấy nàng trở về liền lập tức chạy ra nghênh đón:

“Thiếu phu nhân khi vào phòng chuẩn bị một chút, nhưng cũng đừng hoảng

sợ…”



“Chuyện gì?” Cổ cổ quái quái, còn dọa ta?



Bích Đào hé miệng cười, lấp lửng nói: “Thiếu phu nhân vào xem đi.”



Hách Liên Dung đầy bụng nghi hoặc đứng

trước cửa, thật có hơi căng thẳng, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ cảm thấy

trước mắt một vùng ánh sáng lóa mắt. Hơi nheo mắt lại mới nhìn nhìn rõ trên bàn là một đống gương to nhỏ khác nhau, dưới vô số ánh nến

chiếu rọi, ánh sáng chói lọi phản xạ.