Thiếu Phu Bất Lương

Chương 35 : Ai cũng đều có bí mật (2)

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Hách Liên Dung mới có chút kinh ngạc,

khóe mắt liền nhìn thấy Vị Thiếu Quân dùng cây quạt gãi gãi sau lưng,

nhàn nhàn nói: “Hiện tại tới đâu tra xét? Ta cũng muốn đi xem một chút.”

Ngô thị vội nói: “Không được! Chúng ta

đều ở đây, để cho Thanh cô đi tra xét, lúc này mới công bằng được!” Dứt

lời, nàng liếc mắt nhìn Hách Liên dung cười nói: “Này không phải là đại

tẩu cố ý gây khó dễ, tẩu nguyên bản thầm nghĩ đi Thính Vũ hiên nhìn xem

một chút, nhưng là nhị đệ muội nói việc đối đãi bình đẳng rất quan

trọng, tẩu cũng chỉ là nghe theo mà thôi.”

Ngô thị nói như vậy không thể nghi ngờ

lại mang tới cho Hách Liên Dung không ít những ánh mắt nén giận, trong

lòng Hách Liên dung buồn bực, dựng thẳng lưng, vừa định phản bác lại, Vị Thiếu Quân nhàn nhạt đùa nghịch cây quạt, một bên nhíu mày một bên lắc

đầu, “Chậc chậc sách…. Nhìn qua một chút bộ dáng hiện tại của các ngươi, thật khó coi!…… Tiểu Liên Dong là quan tâm ta mà thôi, nhìn xem các

ngươi ghen tị như vậy!”

Hách Liên Dung mếu máo, thật muốn đưa

cho hắn một ánh mắt khinh thường, nhìn nhìn lại mọi người, tựa hồ đều có cùng ý nghĩ như nàng.

Vẻ mặt mọi người lo lắng cũng không làm cho Vị Thiếu Quân cảm thấy có gì không ổn, cười đứng dậy, miễn cưỡng

vươn vai, “Mặc kệ các ngươi, ta còn phải tiếp tục đi kiếm tiền bồi

thường của ta.”

Lão phu nhân vội gọi hắn lại, “Còn thiếu nhiều hay ít?”

Vị Thiếu Quân ngáp một cái, hướng lão phu nhân khoát tay, “Bà đừng lo lắng.”

Dứt lời hắn bước về phía cửa, ánh mắt

Vị Đông Tuyết vẫn nhìn theo hắn, nhìn hắn ra đến cửa cũng không quay đầu nhìn lại gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, cắn môi dưới càng thêm khẩn

trương, điều này khiến cho Hách Liên Dung có chút tò mò, thấy nàng tựa

hồ có việc gấp muốn Vị Thiếu Quân đi làm, Vị Thiếu Quân lại không để ý

tới nàng.

Này thật đúng là nhờ vả không được như ý a! Hách Liên dung cảm thán, đồng thời áp chế bất an dần dần xuất hiện

trong lòng, việc này của Vị Đông Tuyết… sẽ không cùng chuyện điều tra

kia có liên quan đi? Nhìn nhìn lại thần sắc u ám của Dương thị, biểu

tình bất bình của Vị Thu Cúc… Trong lòng Hách Liên dung hô to bản thân

là một người ngu ngốc, như thế nào lại trúng kế đâu? Xem ra thắng lợi

nho nhỏ lúc trước khiến nàng không nhìn ra, lơi lỏng, đã quên Ngô thị dù sao cũng ở Vị phủ nắm quyền nhiều năm, làm việc vẫn là có phương pháp

riêng của nàng.

Hách Liên Dung bừng tỉnh, trong lúc vô

tình nhìn đến mấy đồ vật này nọ trên bàn nhiều hơn vài thứ, trừ bỏ chén

trà nàng vừa uống cạn, còn có một chiết phiến nho nhỏ đặt ở nơi đó, mở

ra một nửa, lộ ra trên mặt đều là hoa đào.

Đây là cây quạt của Vị Thiếu Quân, đã

quên cầm đi? Vừa mới vừa rồi thấy hắn hình như vẫn chơi đùa. Hách Liên
Dương thị tựa hồ quyết định không thèm

nói lại, Ngô thị nói: “chỉ sợ tam nương là muốn cho người thân trong nhà mặc cái mới mẻ, ta đã nói mà, hàng năm cấp cho mọi người mua quần áo,

đồ trang sức, những quần áo trang sức này không phải nhiều mà là rất

nhiều, nguyên lai là có người giúp đỡ chúng ta thu dọn đồ cũ đâu.”

Trên mặt Vị thu Cúc đầu tiên lộ ra vẻ

hèn mọn, rồi sau đó lại có chút hưng tai nhạc họa (nghe vui vẻ liền hát

phụ họa, chắc vậy =..=). “Bà nội còn vẫn nói con là người ngoài, hiện

tại nhìn người trong nhà của người đi! Không phải tráo đổi đồ cổ, chính

là trợ cấp nhà mẹ đẻ!”

Lão phu nhân bị chuyện hôm nay khiến

cho đầu óc choáng váng, lại bị Vị Thu Cúc đả kích như vậy, nổi giận nói: “Ít nhất nàng còn thương nhớ nhà mẹ đẻ, dáng vẻ không giống như ngươi!

Sẽ vươn tay đòi tiền nhà mẹ đẻ, trợ cấp nhà chồng!”

Vị Thu Cúc nhất thời không thanh minh,

kiên trì nói: “Chờ Tử Hiên trở về chúng ta liền đi! Ai hiếm lạ ở nơi

này!” Dứt lời, cầm lấy hai bộ xiêm y của mình, quay đầu ra khỏi đại

sảnh.

Lão thái thái tức giận không nhẹ, cầm lấy cây trượng hướng mọi người nói: “Đều đi, đều đi đi, đừng ở nơi này xem náo nhiệt!”

Xem ra đây là phải giải quyết nội bộ,

cô nãi nãi Vị Đình Ngọc đứng lên, cũng không ai chào hỏi, đến không

tiếng động, đi cũng không tiếng động. Nghiêm Yên cũng theo sau đứng lên

rời khỏi đại sảnh, Hách Liên Dung cũng không nghĩ muốn ở lại nơi thị phi này, nắm chặt chiết phiến kia đi ra khỏi đại sảnh, chờ bao giờ gặp lại

tên khốn kia, liền đem cây quạt này đập vào mặt hắn đi. Khoan đã… Vẫn là trước tiên ở trên cây quạt cắm vài cây ngân châm rồi mới đập vào mặt

hắn đi! Khoan đã khoan đã… hẳn là trước đem ngân châm tẩm độc, lại gắn

vào cây quạt, lại đập vào mặt hắn đi… trong tiểu thuyết đều viết như

vậy.

Hách Liên Dung YY (tự sướng ^^) quay về Thính Vũ Hiên, đi được một nửa, sau khi nghe thấy có người gọi nàng

lại, dừng lại, cư nhiên là Vị Đông tuyết, nàng thở có chút hổn hển, để

cho Bích Liễu đi xa một chút, mới vội vàng cầm lấy cánh tay Hách Liên

dung, “Nhị tẩu, nhị ca cùng tẩu nói cái gì? Có phải hay không nương muội xảy ra chuyện gì?”

Hách Liên Dung sửng sốt, “Nương muội?”

Nhìn phản ứng này của nàng, Vị Đông

Tuyết tiếp theo liền sửng sốt, “Tẩu… muội, muội, muội cái gì cũng chưa

nói.” Nói xong, nàng ảo não dẫm chân, xoay người chạy đi.

Nương của Vị Đông Tuyết? Hách Liên Dung nhớ rõ việc này ở Vị phủ là không thể nói, quả nhiên, ai cũng đều có bí mật, Dương thị cũng có, Vị Đông Tuyết cũng có, hai chuyện liên tiếp này đều vì tra xét mà lộ ra, nếu không phải nàng đi nhầm vào bẫy của Ngô

thị, chỉ sợ Ngô thị cũng không tiến hành thuận lợi được như vậy. Hách

Liên Dung đứng tại chỗ nhìn trời, lại cúi đầu nhìn chiết phiến trong

tay, nhìn vết tích chữ viết bằng cạn trà đã khô từ lâu, nhìn không còn

rõ nữa, thở dài thật dài.