Thiếu Phu Bất Lương
Chương 36 : Bí mật của Vị Đông Tuyết
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Trở lại Thính Vũ Hiên đã muốn là thời
gian dùng cơm chiều mọi khi, tuy nhiên, tin tưởng hôm nay không ai có
tâm tư ăn cơm, Hách Liên Dung cũng vậy.
Bởi vì nàng nhìn thấy chủ nhân của cây
quạt, tùy ý nằm nghiêng lệch trên giường, thấy nàng tiến vào, “đằng” một tiếng liền ngồi dậy, “Ngươi cũng quá chậm, mau tới, mau đem lần trước
ngươi nói cái gì cáp, còn có hai mươi mốt điểm dạy cho ta.”
Mặt Hách Liên Dung bình tĩnh, không nói một lời nào mà đem cây quạt ném qua, Vị Thiếu Quân lắc mình tránh
thoát, thấy rõ cây quạt, cười to nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không
phát hiện ra đâu.” Nói xong, hắn cầm lấy cây quạt mở ra xem, đắc ý một
chút, “Thật không nghĩ tới ngươi hôm nay cư nhiên sẽ vì ta mà nói
chuyện, tuy rằng có điểm ngu ngốc, nhưng trong lòng rất được an ủi.”
Hách Liên Dung lười cùng hắn ba hoa,
lườm hắn một cái, đi đến bên giường, nắm lấy chỗ cái đệm bị Vị Thiếu
Quân ngồi lên, ý đồ đem hắn kéo xuống giường. Vị Thiếu Quân đột ngột bị
mất thăng bằng, ngã quỵ ở trên giường, kêu lên: “Cội rễ của ta….”
Hách Liên Dung kinh ngạc một chút, bên
tai tiện đà có chút nóng lên, chẳng lẽ… Nàng lập tức buông tay ra, thấy
Vị Thiếu Quân ngã vào trên giường, hai tay không nhịn được phủi phủi,
cũng là phủi phủi bộ bài này, vừa xem xét vừa nói: “Đừng làm hỏng, nửa
đời sau của ta chỉ sống dựa vào nó.”
Hách Liên Dung lúc này mới phản ứng
được đây là bản thân đang hiểu nhầm, cảm thấy chán nản, đồng thời hai gò má không khỏi càng hồng, cái gì cội rễ của ‘hắn’? Bộ bài này hình như
là của nàng đâu!
Vị Thiếu Quân thu thập đủ bộ bài, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Hách Liên Dung, cười xấu xa nói: “Thực không
thuần khiết, nghĩ đi đâu vậy!” Nói xong, hẳn nhảy xuống giường, tới gần
Hách Liên Dung cười nói: “Yên tâm, thân thể ta thực sự rất khỏe mạnh,
muốn hay không nhìn xem?”
Hách Liên Dung không chút suy nghĩ nâng tay liền hướng cánh tay hắn hung hăng đánh xuống, Vị Thiếu Quân kêu lên sợ hãi lui về phía sau, Hách Liên Dung nào cho hắn có cơ hội này, suy
nghĩ đánh hắn một trận tiện thể đem hắn tống ra khỏi cánh cửa, Vị Thiếu
Quân chỉ vào trên mặt đất, “Chậm một chút, chậm một chút, để cho ta đi
hài đã.”
Hách Liên Dung cúi đầu, vừa nhìn thấy,
quả nhiên một đôi hài thêu mây bạc rớt ra từ trên giường, đem tay nhặt
lên ném một phát đến trên người Vị Thiếu Quân, tức giận nói: “Mau cút
đi!”
Vị Thiếu Quân cũng không tức giận,
“Ngươi đem hai phương pháp chơi kia dạy cho ta, ta liền đi, bằng không,
đêm nay sẽ quấn quýt lấy ngươi.”
“Ngươi cứ thử xem!” Hách Liên Dung nắm
tay thật chặt, “Vị Thiếu Quân, ngươi ít theo ta làm bộ không có việc gì, ngươi sẽ không nghĩ ta vừa ngủ dậy liền quên hết những chuyện trước kia đi?”
Vị Thiếu Quân nhún nhún vai. “Đương nhiên, ta cũng không quên a. Ta còn nghe nói lai lịch gương kia của ngươi. Cho nên…”
“Cho nên?” Hách Liên Dung hơi hơi nâng mi.
Vị Thiếu Quân ngoáy ngoáy cái lỗ tai. “Cho nên ta quyết định tha thứ cho ngươi.”
Hách Liên Dung trong nháy mắt dại ra.
Sau đó, nàng chỉ nhớ rõ chính mình chửi ầm lên, thời điểm lấy lại tinh
thần, chăn gối trên giường đều bị ném xuống đất, trong phòng đã không
còn bóng dáng của Vị Thiếu Quân.
Hách Liên Dung có điểm choáng váng đầu
óc, chậm rãi ngồi xuống giường, thở dài thật dài. Cứ tiếp tục như vậy,
nàng sớm hay muộn cũng bị làm cho tức chết.
Một ly trà đưa tới, Hách Liên Dung nghĩ là Bích Liễu, tùy tiện nhận lấy uống một ngụm trà, mới phát hiện người
đang đứng bên cạnh nàng là tên khốn mà nàng vừa mới đuổi đi, tức giận
đến muốn nhảy dựng lên. Vị Thiếu Quân vội vàng chỉ vào cái chén trong
không ngừng vang lên một thanh âm, nhìn xem mà thôi, nhìn xem mà thôi….
“Đem địa chỉ nương muội nói cho tẩu biết.”
Thời điểm Hách Liên Dung đi tới Giáng
Tuyết cư còn đang cân nhắc mình mềm lòng trong nhất thời là đúng hay
sai, theo quyết định của nàng, chuyện gì trong nhà này nàng cũng không
nghĩ muốn xen vào, nhiều lắm là có người nhắm vào, cũng chỉ phản kích
một chút thôi, giống như bây giờ đáp ứng Vị Đông Tuyết đi nhìn nương
nàng, nếu tương lai phát sinh chuyện gì, thái độ của đàn bác chồng Vị
gia này đối với nàng là có thể đoán được.
Tuy nhiên, đồng tình với kẻ yếu là
thiên tính của con người, tuy rằng trong lòng Hách Liên Dung mâu thuẫn,
nhưng sang ngày hôm sau, vẫn cự tuyệt Bích Liễu đi theo, một mình ra
khỏi phủ, bước ra đại môn liền bị Hồ thị ngăn lại, Hồ thị bước lại có
chút thở hổn hển, “Nhị thiếu phu nhân đi đâu?”
“Con… đi tìm Kim Bảo.” Hách Liên Dung
không tự chủ được liền nói dối, tuy rằng Hồ thị có thể không thể tin,
nhưng chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Hồ thị cũng chính là tùy tiện hỏi, nàng đuổi theo là có việc, “Con có biết nhị thiếu như thế nào kiếm tiền bồi
thường sao? Lão phu nhân cùng ta cho hắn bốn ngàn hai, hắn không lấy….”
Hách Liên Dung thật sự hoảng sợ, Vị Thiếu Quân điên rồi, tiền cũng không lấy!
Hồ thị do dự nói: “Chính là…. Chính là
có người cho hắn bạc?” Nói xong lời này, ngay cả chính nàng cũng không
thể tin được, nhưng là không có giải thích được vì sao Vị Thiếu Quân
thấy bạc mà mắt không sáng lên.
“Có phải hay không Thiếu Dương?”
Hồ thị lắc đầu, “Ta tối hôm qua hỏi hắn, hắn nói không đưa.”
Này thật kỳ quái, Vị Thiếu Quân hôm qua rõ ràng nói chính mình không có tiền cờ bạc, có thể có sẵn bạc hắn lại
không cần, chẳng lẽ thật sự muốn “tay làm hàm nhai”?
Vẻ mặt Hách Liên Dung cổ quái đi ra
khỏi đại môn Vị phủ, đi quá hai con phố mới mướn một cỗ kiệu, nói địa
chỉ, rồi sau đó liền nhắm mắt, tuy rằng không muốn suy nghĩ, nhưng không thể ngăn cản đầu óc tự vận chuyển, không nói đến Vị Thiếu Quân muốn
dùng phương pháp đánh bạc kiếm về một vạn hai là đúng hay sai, có thể
được hay không. Chỉ nói tới việc hắn còn có thể từ đâu tìm được tiền đi
đánh bạc? Không phải lão phu nhân, không phải Hồ thị, không phải Vị
Thiếu Dương… Là Hàn Sâm? Vẫn là…. Hách Liên Dung hơi nhíu mi một chút,
Bạch Ấu Huyên?
Nếu là thật, tổng hợp lại những việc
xảy ra khi lần trước Bạch Ấu Huyên bị trói, Hách Liên Dung cảm thấy có
lý do kết luận vị hoa khôi cô nương này đối với Vị Thiếu Quân có chút ý
tứ, Vị Thiếu Quân cũng vậy? Cáp, này thật náo nhiệt.
Lại một lát sau, cỗ kiệu dừng lại, Hách Liên Dung xuống kiệu, thanh toán tiền. Một cánh cửa viện màu nâu cũ kĩ
xuất hiện trước mắt, nhìn xem cảnh vật chung quanh, chính là nơi ở của
dân chúng bình thường, theo hành trình đi kiệu có thể biết là nơi cách
xa Vị phủ, khu vực hoạt động bất đồng, nguy cơ bị phát hiện không lớn,
xem ra thập phần an toàn.
Hách Liên Dung hít sâu một hơi, ngẫm
nghĩ lát nữa có người mở cửa bản thân như thế nào mở miệng, sau khi
chuẩn bị tốt mọi chuyện mới bước lên bậc đá, giơ tay lên vừa muốn gõ
cửa, cánh cửa viện đột nhiên bị người ở bên trong mở ra, một bóng người
vọt ra, đụng ngay phải Hách Liên Dung.
Thần sắc lo sợ không yên, đúng là Vị Thiếu Quân!