Thiếu Phu Bất Lương
Chương 37 : Trân nương
Ngày đăng: 22:43 19/04/20
Vị Thiếu Quân đụng vào Hách Liên Dung,
chính mình cũng lảo đảo, trong lòng lại vốn đang kích động, thiếu chút
nữa ngã nhào trên mặt đất, nhưng hắn ngay cả đầu cũng không nâng, liền
xông thẳng ra ngoài, chạy vội vào gã rẽ trong góc phố không thấy bóng
dáng.
Kinh ngạc trong lòng Hách Liên Dung đã
không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, tuy rằng Vị Đông Tuyết từng nói
qua Vị Thiếu Quân có khi sẽ đến thăm nương nàng, nhưng bộ dáng hiện tại
hiển nhiên là có vấn đề, xảy ra chuyện gì?
Nhìn cánh cửa đại sưởng viện, Hách Liên Dung hồ nghi bước vào sau cánh cửa, đây là một gian tiểu viện tứ hợp,
trừ bỏ một bên là cánh cửa, ba bên còn lại đều có phòng ốc, trong viện
thập phần sạch sẽ, còn có một ít bồn hoa cây cỏ đang mùa ra hoa, hết
thảy đều có vẻ thập phần tự nhiên thoải mái, có điều, ẩn ẩn truyền đến
tiếng khóc của trẻ con khiến cho người ta bất an, nghe không giống một
đứa, rồi lại không nhìn thấy bóng dáng của đứa trẻ.
“Có người…. không?” Thanh âm Hách Liên
Dung vang lên, nhìn thấy thân ảnh lấp ló sau cánh cửa trong một gian
phòng thì dừng lại. Nàng lập tức chạy tới đó, đó là một gian phòng bếp,
một mỹ phụ nhân khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi sắc mặt trắng bệch
ngã nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, không có một chút tiếng động
nào.
Hách Liên Dung hô nhỏ một tiếng, vội
vàng chạy vào phòng bếp, ngồi chồm hổm quỳ gối bên cạnh mỹ phụ nhân kia, toàn thân lại không biết làm như thế nào, chân tay luống cuống nửa ngày mới cẩn thận dò xét hơi thở của nàng, từ đầu ngón tay truyền đến hơi
thở ấm áp khiến cho nàng nhẹ nhàng thở ra. Nhẹ nhàng gọi phụ nhân kia
vài tiếng đều không được đáp lại, hẳn là té xỉu, nghĩ đến thần sắc lo sợ không yên của Vị Thiếu Quân vừa rồi, Hách Liên Dung cơ hồ ngay lập tức
kết luận hắn là đầu sỏ gây chuyện. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện
gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Hơn nữa, sau khi gây
chuyện mà bỏ chạy, đây lại là chuyện có liên quan tới tính mạng con
người, thực sự khiến cho người ta khinh bỉ.
Nhìn phụ nhân đang hôn mê, Hách Liên
Dung lo lắng có nên đỡ nàng đến bên giường không, nhưng nàng lập tức lại bỏ qua ý tưởng này, nghe nói có một số chứng bệnh khi hôn mê là không
được di chuyển, hẳn là… hẳn là đi tìm thầy thuốc!
Đột nhiên xảy ra chuyện khiến Hách Liên Dung có chút khẩn trương, nàng bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại,
mở cửa phòng bếp ra để cho không khí lưu thông vào trong phòng, vừa định ra cửa tìm đại phu, lại nghĩ tới vừa rồi khi tiến vào cửa nghe thấy
tiếng khóc của trẻ con, hiện tại không nghe thấy nữa, lại khiến cho nàng càng thêm lo lắng. Hách Liên Dung nhìn quanh bốn phía, phát hiện một
gian cửa phòng bị người ta dùng cái chổi trấn trụ lại, nàng thầm mắng
một câu trong lòng, đi qua nắm lấy cái chổi, mở ra cửa phòng. Trong
phòng có hai nam hài ngồi trên mặt đất, đứa ba bốn tuổi, đứa năm sáu
tuổi, trên mặt đều đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn cửa.
Này…. Làm cái gì vậy? Vì cái gì lại đem mấy đứa nhỏ nhốt lại? Không đúng không đúng, hiện tại không có thời
gian nghĩ tới chuyện này, hai nam hài này thoạt nhìn không có gì khác
thuốc trên lưng rời đi, Trân nương nhìn Vị Thiếu Quân ở trong viện bị
hai nam hài cuốn lấy đau đầu, muốn đi ra ngoài, Hách Liên Dung nói:
“Trước nghỉ ngơi đi, bằng không lại phát bệnh liền khó chữa, lũ nhỏ
trước để cho hắn trông.”
Trân nương vẫn là có chút lo lắng, lại
không chống lại Hách Liên Dung cứng rắn giúp đỡ nàng trở về phòng, cười
khổ nói: “Đều là do ta không cẩn thận, khiến cho nhị thiếu cùng thiếu
phu nhân lo lắng.”
Hách Liên Dung đỡ nàng lên giường, lo
lắng đi đến bên cửa sổ nhìn nhìn ra bên ngoài, thấy Vị Thiếu Quân không
có bỏ mặc bọn trẻ cũng không đem nhốt bọn trẻ trong gian phòng kia, mới
thả tâm, trở lại ngồi xuống bên giường, “Trân di, người như thế nào đột
nhiên té xỉu?” Cho dù là có bệnh, cũng nên có chút nguyên nhân dẫn đến
mới đúng.
Trân nương cười cười, “Bệnh cũ, buổi
sáng hôm nay, đã quên lời dặn của Tôn thầy thuốc, bổ chút củi, liền cảm
thấy trong ngực khó chịu, sau đó nhị thiếu lại nói Đông Tuyết một thời
gian tới sẽ không đến được, ta nghĩ Đông Tuyết xảy ra việc gì, liền sốt
ruột.” Nói xong, nàng lo âu nhìn Hách Liên Dung, “Đông Tuyết không có
việc gì đi? Có phải hay không chuyện của ta…”
Hách Liên Dung hắng giọng, cười nói:
“Đông Tuyết không có việc gì, chính là trong nhà có chút việc gấp, đại
tẩu muốn nàng hỗ trợ, nàng thoát không được, mới ủy thác con tới.”
Trân nương lúc này mới nhẹ nhàng mà gật gật đầu, “Nàng không có việc gì là tốt rồi.”
Hách Liên Dung lại hỏi tới hai nam hài
kia mới biết được phụ thân của hai nam hài chết sớm, mẫu thân phải một
mình kiếm sống, ban ngày, mẫu thân bọn nó còn phải ra chợ làm thợ, cho
nên mới phải đưa bọn nó đến chỗ Trân nương. Trân nương thương mẫu thân
bọn nó, nhưng cũng khiến cho thân thể của chính mình thêm gánh nặng.
Hách Liên Dung nhìn dung nhan xinh đẹp
của Trân nương, nghĩ nàng năm đó không phải thiên kiều bá mị thì cũng là quốc sắc thiên hương, đáng tiếc chung thân đại sự không phải tùy theo ý mình, rơi vào kết cục mẫu tử chia lìa như hiện tại. Hách Liên Dung có
chút cảm thán, nam sợ lấy nhầm người, nữ sợ lấy nhầm chồng, Trân nương
như thế, chính mình chẳng phải cũng như thế?
Cùng Trân nương nói chuyện, Hách Liên
Dung dặn nàng hảo hảo nghỉ ngơi, đứng dậy ra ngoài, liền nhìn thấy Vị
Thiếu Quân đem đứa nhỏ đang có ý đồ quệt nước mũi vào người hắn đẩy ra,
lại chỉ vào đứa nhỏ đang vui sướng chạy như bay kêu lên: “Tiểu tử, đừng
chạy loạn, nghĩ muốn chơi liền…. dùng đầu đụng vào vật, đụng vào vật
chơi thật vui, làm cho thông minh một chút cho ta!”