Thiếu Phu Bất Lương

Chương 40 : Đều là ngoài ý muốn

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Hách Liên Dung lúc trước còn không quá

để ý, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của phụ nhân kia, nàng hô nhỏ một

tiếng, “Cô nãi nãi?”

Vị Thiếu Quân nhắm nửa mắt nhìn chằm

chằm ra ngoài kiệu, nhẹ giọng nói: “Có nội tình, chúng ta đi xem….” Nói

xong, hắn lôi kéo Hách Liên Dung muốn xuống kiệu, Hách Liên Dung run sợ

một chút, thân mình đã bị hắn kéo ra khỏi chỗ ngồi, nhưng nàng rất nhanh tránh khỏi bàn tay của Vị Thiếu Quân, “Muốn đi ngươi tự đi, ta không có hứng thú.” Mặc dù có chuyện tốt liền hiếu kỳ, nhưng bị người khác lôi

kéo cùng chủ động tìm hiểu không giống nhau, chuyện của người Vị gia tốt nhất vẫn là không nên biết quá nhiều.

Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày, “Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không? Đối với loại chuyện như vậy cũng không hứng thú?”

Hách Liên Dung từ chối cho ý kiến, nhìn hắn, hắn khoát tay, “Ta đi, ngươi ở đây trông chừng hai cái tiểu quỷ.”

“Uy!” Bàn tay Hách Liên Dung vội vàng

muốn giữ hắn lại, bất đắc dĩ thời điểm hắn nói chuyện thì người đã đi ra ngoài. Hách Liên Dung ảo não theo sát đi ra ngoài, thấy Vị Thiếu Quân

đã muốn đi tới quán trà bên cạnh, thò đầu vào bên trong dò xét, còn

quanh đầu lại phía nàng nhìn xung quanh một chút, gợi lên một chút tươi

cười vì đã thực hiện được âm mưu, người cũng đã tiến vào bên trong quán

trà.

Hách Liên Dung cực kỳ hối hận, vừa rồi

nếu nhanh tay một chút thì được rồi, tên khốn này rõ ràng chính là muốn

mượn cơ hội này đem nước mũi số 1 và số 2 vứt lại cho chính mình, thật

sự là ý tưởng tốt!

Mắt đã không thấy bóng dáng của Vị

Thiếu Quân, Hách Liên Dung đứng tại chỗ cũng không có đuổi theo, không

nghĩ cũng biết Vị Thiếu Quân ra tay lần này tuyệt đối sẽ không ngoan

ngoãn trở về, mà cô nãi nãi kia hóa trang xuất hiện ở đây hiển nhiên là

có ẩn tình khác, nếu nàng mạo muội đi vào, sẽ cùng Vị Thiếu Quân nảy

sinh tranh chấp, muốn không để cho người ta phát hiện cũng khó, đến lúc

đó mặc kệ nàng biết được bí mật của cô nãi nãi, cũng chỉ khiến cho nàng ở trong Vị phủ có thêm một địch nhân, đây là không nên…. So sánh ra, hai

nam hài này chỉ có ăn liền dỗ được, hơn nữa chỉ có thời gian nửa ngày,

ngược lại có vẻ chẳng phiền toái gì.

Hách Liên Dung hít một hơi, quả nhiên, chuyện có liên quan tới Vị Thiếu Quân, không có việc gì tốt đẹp.
cũng sẽ khóc.” Dứt lời, hai tay hắn tạo thành chữ thập, vẻ mặt đau khổ

nói: “Kính nhờ ~~~~”

Nhìn động tác pha chút trẻ con của Vị

Thiếu Dương, Hách Liên Dung bật cười, rõ ràng vừa rồi vẫn là một bộ dáng bất đắc dĩ đứng đắn. Tuy nhiên, nàng cuối cùng cũng xuống xe ngựa, cùng Vị Thiếu Dương cùng nhau tiến lên lầu hai.

Vị phu nhân kia mới đến, đang ngồi còn

có nhị chưởng quầy Vi Tất Tri. Vị phu nhân kia quả nhiên là khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, còn đang nhẹ giọng nức nở. Trong con mắt của nhị

chưởng quầy tràn ngập khó xử, thấy Vị Thiếu Dương tiến vào vội vàng đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.

Vị Thiếu Dương vụng trộm hướng Hách

Liên Dung làm bộ mặt đau khổ, Hách Liên Dung cắn môi cười khẽ, lúc này

liền nghe thấy Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn nói: “Nhanh chóng viết

chứng từ đi, ta cả đêm không ngủ, mệt muốn chết.”

Nhị chưởng quầy liền lấy ra chứng từ

mua bán đã sớm chuẩn bị tốt, Vị Thiếu Dương trước tiếp nhận xem xét, rồi sau đó mới đặt lên trên bàn, cười nói với Vị Thiếu Quân: “Không thể

tưởng tượng được nhị ca thật sự có biện pháp.”

Vị Thiếu Quân đắc ý cười, từ trong ngực lấy ra cái túi tiền, túi tiền vừa rơi vào trong tay, thần sắc Vị Thiếu

Quân nhất thời biến đổi, “Này…”

Vài người trong phòng đều nhìn chằm

chằm sắc mặt của Vị Thiếu Quân, Vị Thiếu Dương thấy hắn như vậy lại nhíu mày, “Nhị ca, sao vậy?”

Vị Thiếu Quân kinh ngạc lắc lắc túi

tiền, “Này không phải của ta….” Hắn vừa nói, vừa nghi hoặc mở túi tiền

ra, bên trong cũng là một tệp giấy dày, nhưng tất cả đều là giấy trắng.

Vị Thiếu Quân lập tức ném cái túi tiền kia đi, hai tay ở trên người cẩn

thận sờ soạng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại vẫn không tìm thấy cái

gì. Cuối cùng, hắn gấp đến độ cởi luôn áo khoác ngoài ra, vị phu nhân

kia kinh hô một tiếng, quay mặt ra chỗ khác, hoảng sợ nói: “Vị lão bản,

các ngươi…. Các ngươi làm vậy là có ý tứ gì!”

Vị Thiếu Dương vội vàng tiến lên ngăn Vị Thiếu Quân lại, thấp giọng nói: “Rốt cuộc làm sao vậy?”

Trên mặt Vị Thiếu Quân mang theo thần

sắc không thể tin, hầu kết nổi lên vài lần (nuốt nước miếng a), rốt cuộc từ trong cổ họng phát ra thanh âm run rẩy, “Ta… túi tiền của ta…. Không thấy.”