Thiếu Phu Bất Lương

Chương 41 : Ngân phiếu biến mất

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Vị Thiếu Quân vừa nói ra lời này, phản

ứng đầu tiên của Hách Liên Dung chính là bĩu môi, nhị trưởng quầy bày ra vẻ mặt nằm trong dự đoán, Vị Thiếu Dương

buông bàn tay nắm tay Vị Thiếu Quân ra, ngay cả mở miệng vài lần cũng

chưa phát ra âm thanh gì, cuối cùng mím chặt môi, thở dài.

Vị phu nhân kia bị không khí này khiến

cho không biết nên làm thế nào mới tốt, mơ hồ biết ngân phiếu vốn nên

đưa cho nàng không tìm thấy, nhìn Vị Thiếu Quân hóa ngốc trong phòng,

lại nhìn nhìn Vị Thiếu Quân, đôi mắt đỏ lên, “Ta thật đáng thương….”

“Lí phu nhân!” Ánh mắt Vị Thiếu Dương

xuất hiện một chút không kiên nhẫn, âm điệu cũng vì thế mà đề cao, ngồi

trở lại bên cạnh bàn, sau một lúc lâu, thanh âm mới chậm lại: “Sẽ không

ảnh hưởng tới chuyện của ngươi.” Dứt lời, hắn nhìn hướng nhị trưởng quầy ra hiệu. Nhị trưởng quầy hít sâu một tiếng, từ trong lòng lấy ra một

túi tiền, thần sắc u ám trên mặt ai nấy đều có thể nhận ra.

Sắc mặt Lí phu nhân lúc này mới tốt hơn, Vị Thiếu Quân lập tức nhảy dựng lên, “Đệ đây là có ý gì!”

Rõ ràng đâu phải là Vị Thiếu Quân không bồi thường, Vị Thiếu Dương lại vẫn bảo nhị trưởng quầy mang theo ngân

phiếu, dụng ý bên trong không cần nói cũng biết.

Vị Thiếu Dương cũng không trả lời, nhị

trưởng quầy tiếp tục đếm ngân phiếu, Vị Thiếu Quân tiến lên ngăn nhị

trưởng quầy lại, hướng Vị Thiếu Dương lớn tiếng nói: “Đệ ngay từ đầu đã

không tin tưởng ta?”

Vị Thiếu Dương nhẹ nhàng hít vào một

hơi, lộ ra một chút tươi cười thản nhiên, “Đệ cũng không phải không tin

nhị ca, chính là tiện tay chuẩn bị, đề phòng ngừa vạn nhất mà thôi.”

Vị Thiếu Quân nhếch khóe miệng, “Phòng ngừa vạn nhất cái gì? Ngươi nghĩ rằng ta nói với đệ sẽ kiếm tiền bồi thường là giả sao?”

Ý cười trên mặt Vị Thiếu Dương chìm

xuống, nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân một lúc lâu không nói gì, cuối cùng

dời ánh mắt, ra hiệu cho nhị trưởng quầy nhanh tay một chút, miệng nói:

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trước giải quyết chính sự rồi nói sao.”

Thái độ của Vị Thiếu Dương làm cho Vị Thiếu Quân chịu đả kích trầm trọng, hắn lui về phía sau hai bước, trầm mặc không nói.
Hình như là có chuyện như vậy, mùng

mười….không phải là ngày mốt? Hách Liên Dung có điểm khó xử, bằng không

vào ngày đó để cho Kim Bảo tìm đến mình đi, tránh thoát chuyện này.

Nàng đang dự định như vậy, thình lình nghe Vị Thiếu Dương nói: “Tẩu không phải đang suy nghĩ tìm cớ không đi chứ?”

“Hả…..” Hách Liên Dung mở to mắt.

Vị Thiếu Dương bật cười, “Như thế nào? Quả nhiên vẫn nên để Yên biểu muội tự mình đến mời tẩu sẽ tốt hơn, có được không?”

“Đừng….. Khụ!” Hách Liên Dung gấp đến

độ bị nghẹn một chút, vẻ mặt chỉ sợ rèn sắt không thành thép, “Đệ tại

sao lại ngốc như vậy đâu?”

Vị Thiếu Dương nhếch… khóe môi lên một chút, “Đánh giá như vậy đệ nhưng thật ra lần đầu tiên nghe thấy.”

Hách Liên Dung tức giận trừng mắt nhìn

hắn, “Yên tâm, tẩu về sau sẽ tiếp tục nói! Cũng không biết đệ thực sự

không hiểu hay là giả ngu nữa.”

Vị Thiếu Dương quay mặt đi, có chút ý tứ cười trộm, “Liền quyết định như vậy đi.”

Hách Liên Dung mang vẻ mặt suy sụp, “Nói sau đi.”

Tâm tình của Vị Thiếu Dương trở nên tốt hơn, tiến lên thay Hách Liên Dung mở cửa, “Tẩu về trước đi, ngày mùng

mười ngoan ngoãn chờ, đừng nghĩ trốn tránh.”

Lời này của hắn thật dễ dàng nói ra,

Hách Liên Dung cũng không tự tại chút nào, lời này đối với bọn họ mà

nói, có vẻ có chút quá thân mật.

Vị Thiếu Dương vừa nói ra khỏi miệng,

nghĩ lại cũng có chút hối hận, hơi chút khẩn trương nhìn về phía Hách

Liên Dung, thấy nàng cũng không có phản ứng đặc biệt gì mới thả lỏng, có điều khi mở miệng lại câu nệ không ít, lui sang bên cạnh nói: “Tẩu….

nhị tẩu…. đi thong thả.”

Hách Liên Dung hơi cúi xuống, cũng

không ngẩng đầu lên đi ra khỏi cửa, trong đầu dường như hơi rối loạn một chút. Tuy nhiên, một trận ầm ầm tiếng bước chân lên cầu thang khiến cho nàng lập tức tỉnh táo lại, nhìn phía lối vào cầu thang, Vị Thiếu Quân

thở hổn hển xuất hiện ở trước mặt nàng.