Thiếu Phu Bất Lương

Chương 42 : Ta không tin

Ngày đăng: 22:43 19/04/20


Trên mặt Vị Thiếu Quân không có một tia huyết sắc, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi, cổ áo xiêm y tuột xuống,

ngực kịch liệt phập phồng. Hắn đứng ở lối vào cầu thang nhìn Hách Liên

Dung, không nói gì, chính là kịch liệt thở dốc. Hách Liên Dung bị hắn

chặn đường, chỉ có thể dừng lại, phía sau truyền đến thanh âm vui sướng

của Vị Thiếu Dương, “Nhị ca!”

Tầm mắt Vị Thiếu Quân chuyển qua trên

người Vị Thiếu Dương đang đứng ở một gian cửa, nhấp nhé khóe miệng,

“Không tìm được…. vài cái tiểu tử kia….”

Đã đoán trước được, Hách Liên Dung đột

nhiên nhếch…. Khóe miệng. Vị Thiếu Dương cũng không tỏ thái độ gì đặc

biệt, chính là nói: “Vào trong nói chuyện.”

Thái độ của Vị Thiếu Dương khiến cho Vị Thiếu Quân thập phần tức giận, hắn cầm cổ tay Hách Liên Dung lên, muốn

đi vào gian phòng kia, Hách Liên Dung dùng sức giằng ra, ảo não nói:

“Ngươi làm cái gì!”

Vị Thiếu Quân phiền toái vò vò tóc, đối với Hách Liên Dung cứng giọng nói: “Ngươi nói cho hắn biết, ta thực sự

thắng một vạn hai, ngươi còn từng nhìn thấy ngân phiếu đó!”

Vị Thiếu Dương hơi hơi nâng mi, cảm

thấy kinh ngạc nhìn Hách Liên Dung. Hách Liên Dung nhìn vẻ mặt vội vàng

của Vị Thiếu Quân hồi lâu không nói gì, Vị Thiếu Quân vội la lên: “Ngươi mau nói a, nói với hắn ta không có nói dối!”

Vị Thiếu Dương nghi hoặc nói: “Nhị tẩu thật sự đã thấy qua?”

Hách Liên Dung nhìn vẻ mặt khó chịu của Vị Thiếu Quân, trong lòng dâng lên một chút không kiên nhẫn, “Ta chưa thấy qua.”

“Ngươi nói cái gì!” Vị Thiếu Quân nhảy

lên, “Chính là ngày đó, chúng ta….” Hắn nói đến đây chợt gật gật đầu,

“Ta biết rồi, ngươi chính là giận ta ngày đó đem hai thằng nhãi con đó

ném cho ngươi, ta giải thích còn không được sao? Ngươi đem tình hình

thực tế nói cho hắn biết, nói cho hắn ta thật sự thắng được tiền, hôm

nay cũng thật sự bị mất bạc…….”

Hách Liên Dung đánh gãy lời nói của hắn, “Ngươi cho ta xem hình như là tám ngàn hai chứ không phải một vạn hai.”

“Chính là tám ngàn hai! Ta sau lại lấy

tám ngàn hai đi đánh bạc, lại thắng về năm nghìn hai, trừ bỏ một vạn

hai, còn dư tiền cờ bạc!” Vị Thiếu Quân nói đến đương nhiên, giống như

hơn một vạn hai ngân phiếu kia vẫn chưa mất đi, mà ở ngay trước mắt hắn, chứng minh cho hắn.

“Thật không?” Hách Liên Dung nhìn hắn, “Ta làm sao biết được.”

“Cái, có ý gì?” Bộ dáng Vị Thiếu Quân hoàn toàn là trách cứ Hách Liên Dung không làm chứng cho hắn.

“Ta như thế nào biết được là ngươi

không thua hết tám ngàn hai kia, rồi lại chạy tới đây diễn tuồng cho

chúng ta xem? Mang nhân chứng tới đây, nói cho ta lời ngươi là thực, ta

đương nhiên sẽ tin ngươi thôi.”

Vị Thiếu Quân nhếch miệng, trừng mắt nhìn Hách Liên Dung. Sau một lúc lâu, cả giận nói: “Ngươi cũng không tin tưởng ta!”
Tiền Kim Bảo nghĩ nghĩ, “Như thế nào…. Cũng có ba bốn ngàn hai đi.”

Hách Liên Dung hơi hơi gật gật đầu, ba

bốn ngàn hai, cho dù Bạch Ấu Huyên là hoa khôi cũng không thể trong thời gian ngắn có thể có được.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Hách Liên Dung hướng nàng phất tay, “Ngươi đi tìm ca ngươi đi, hôm nào…. Ngày mốt đi, ngươi tới tìm ta.”

“Ngày mốt?” Tiền Kim Bảo nghi hoặc nói, “Là cái ngày gì đặc biệt sao?”

Hách Liên Dung cười cười, “Đừng hỏi, sáng sớm ngày mốt tới tìm ta.”

Tiền Kim Bảo từ trước tới nay không thích suy nghĩ nhiều, liền đáp ứng, cầm ngân phiếu rời Vị phủ.

Hách Liên Dung có dự cảm Ngô thị khẳng

định sẽ đi qua nghe ngóng động tĩnh, nên cũng không ở lại đại sảnh quá

lâu, lập tức đi trở về Thính Vũ Hiên, thẳng đến giờ cơm chiều mới lại

đến đại sảnh, vừa bước vào cửa đại sảnh ngoài ý muốn gặp được Vị Thiếu

Quân. Mặt hắn không chút thay đổi quỳ xuống bên cạnh lão phu nhân, thấy

Hách Liên Dung tiến vào lập tức đứng dậy, hướng lão phu nhân nói: “Bà

nội…..”

Lão phu nhân thán khí (cảm thán+tức

giận) đứng lên, “Đi đi, tới chỗ bà nội bên kia.” Dứt lời, hướng mọi

người nói: “Ta đêm nay không ăn.”

Hồ thị vội vàng tiến lên đỡ lấy lão phu nhân, hai hàng lông mày nhíu chặt theo sau ra khỏi đại sảnh. Hách Liên

Dung không biết chuyện gì xảy ra, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng của

Ngô thị: “Nhị thiếu cũng thật có bản lĩnh, lúc trước nói tới đường

hoàng, hiện tại mồm mép cao thấp ra tay, liền từ tay lão thái thái lấy

được ba nghìn hai, cho tới bây giờ chưa từng thấy lão thái thái đối với

tôn tử khác như vậy!”

Mặt Nghiêm thị bình tĩnh, hiển nhiên

đang so đo việc này, nhìn vào chỗ của Vị Thiếu Dương bên cạnh mình, bất

bình hừ một tiếng, đứng dậy, “Ta cũng không ăn, Thanh cô, phái người đi

tìm Thiếu Dương, bảo hắn trở về trực tiếp tới gặp ta.”

Thanh cô lên tiếng trả lời rời đi. Khóe môi Ngô thị hơi gợn lên một chút, lại lập tức biến mất, chuyển sang

Hách Liên Dung nói: “Đệ muội, hôm nay Hàn phu nhân từ trong nhà lấy đi

một ngàn tám trăm lượng bạc, là từ trong công quỹ lấy ra, mặc kệ nói thế nào đây cũng là việc riêng của nhị thiếu, muội phải nghĩ biện pháp bổ

sung vào mới được.”

Hách Liên Dung không có nghe nàng đang

nói cái gì, thầm nghĩ Vị Thiếu Quân lấy ba nghìn hai này làm cái gì?

Tiền bồi thường đồ cổ đã xong xuôi, hắn phải cố gắng lại thắng trở về

một vạn hai tiền cờ bạc đưa cho Vị Thiếu Dương để làm cho bản thân hãnh

diện? Vẫn là….. vội vã trả lại ba nghìn hai tiền cờ bạc mà Bạch Ấu Huyên cho hắn?