Thiếu Phu Bất Lương

Chương 47 : Tranh chấp Từ đường (1)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


“Hả cái gì mà hả?” Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn cởi nút thắt trên người mình, có ý tứ muốn cởi quần áo.

Hách Liên Dung đang dại ra lại bắt buộc chính mình lấy lại tinh thần, không nói hai lời liền đạp hắn một cái: “Làm cái gì!”

Vị Thiếu Quân phòng thủ một chút, quay

về chỗ cũ định phát cáu lại thấy một cước bay tới, tránh phương hướng

nàng đánh tới, hắn dán chặt người vào một bên xe, nổi giận gầm lên một

tiếng: “Thay quần áo! Ngươi có thể dùng cách bình thường để nói chuyện

với ta được không!”

Chỉ sợ là bình thường không được. Xe

ngựa lắc lư điên cuồng, hắn cũng điên điên dở dở, đầu giật giật lên như

bị trúng gió, điềm báo sờ sờ như thế làm sao bình thường được a? Thế

nhưng Hách Liên Dung thấy sau người đụng đến hai chiếc áo khoác, đúng là quần áo của hai người Vị Thiếu Dương và Vị Thiếu Quân thay ra, cũng

biết là chính mình mẫn cảm, thấy người ta cởi quần áo lại lo lắng theo

chiều hướng không thuần khiết, như vậy không tốt. ( Là em tự đa tình,

ngày đấy còn xa lắm @[email protected])

Ánh mắt Vị Thiếu Quân vẫn hằm hè, không chút hòa nhã quay về với quần áo của mình. Sau khi thay xong mới cân

nhắc cười xấu xa một chút, dùng mũi chân huých huých Hách Liên Dung, vẻ

mặt đầy cảm xúc: “Ôi chao, hiểu sai đi?”

Hách Liên Dung không lên tiếng, nhìn

hắn ngẩn người. Vị Thiếu Quân nhướn mày: “Sao thế?” Giọng điệu cực kì

không kiên nhẫn, lại hướng đến gần chỗ vừa bị đạp, trêu Hách Liên Dung:

“Dọa? Không phải không đá sao?”

“Ngươi vừa nói chuyện Nghiêm Yên là thật?” Hách Liên Dung suy nghĩ chính là chuyện này.

Vị Thiếu Quân ‘Ừ’ một tiếng, lại cường điệu nói thêm: “Sự thật chứung minh ta cũng có người thích.”

Mặt mày Hách Liên Dung nhăn nhó: “Thời điểm ngươi nói câu này là thanh tỉnh sao? Ngươi có tỉnh táo không đấy?”

Vị Thiếu Quân chán nản lườm Hách Liên

Dung một cái, xốc màn che ra ngồi bên ngoài, rất có ý tứ hàm xúc thật sự hùng biện thắng lợi lừng lẫy. Thế nhưng Hách Liên Dung vẫn không thể

tin tưởng được.

Ai có thể bị bệnh mắt mù mờ mà lơ Vị

Thiếu Dương mà thích Vị Thiếu Quân? Cách biệt một trời, khác nhau một

vực, ưu khuyết ngược nhau… là như thế nào? Những từ ngữ này đúng là vì

riêng hai huynh đệ này mà hình thành, càng miễn bàn Vị Thiếu Quân còn

nhiều lần trêu đùa Nghiêm Yên, suýt chút nữa làm hại nàng khó giữ được

cái mạng nhỏ này.

Chẳng lẽ đây là cái gọi là nam nhân
nên làm, Hách Liên Dung cũng không cảm thấy được có cái gì không đúng.

Nhưng nàng thấy thân người Ngô thị rõ ràng hơi dựng thẳng lên, Hồ thị

lại lần nữa nhíu mày lại, ngay cả cô nãi nãi vô hình ngồi không tiếng

động, đôi môi cũng hơi hơi mở ra quên cả khép lại.

Ngô thị hơi hơi khẩn trương rồi lại cố

tình thoải mái nói: “Bà nội, đó là chuyện năm trước, chỗ bị mưa dột đã

sớm được tu bổ, có Thiếu Huyên trông coi, người cứ yên tâm đi.”

“Không thể nói như vậy được, công công

con lúc còn sống chẳng phải cứ hai ba năm lại tu sửa một lần sao? Từ lúc công công con mất, không nói đến việc này thì cũng chẳng ai nghĩ đến.” Nghiêm thị liếc mắt ngắm vẻ mặt Ngô thị, thản nhiên nói: “Ngươi yên

tâm, không có ý trách Thiếu Huyên, chính là năng lực của Thiếu Huyên

chúng ta đều rõ ràng. Lúc trước giao việc Từ đường cho hắn để ý thật ra

cũng có chút miễn cưỡng. Hiện tại vừa lúc hắn muốn đến hỗ trợ Vị Tất

Tri, sao có thể chiếu cố cả hai bên? Về sau chuyện Từ đường sẽ không cần Thiếu Huyên quản nữa, giao cho Thiếu Dương là tốt rồi, Thiếu Huyên

chuyên tâm làm tốt việc ở Vị Tất Tri đi.”

“Này, vị trí kia nói trắng ra chính là

việc nhàn kém, có cái gì không thể chiếu cố!” Ngô thị nhất thời nóng

vội, vừa thốt ra lời này, Nghiêm thị vỗ mạnh bàn khiến mọi người hoảng

sợ: “Lời này của con là có ý gì? Muốn ám chỉ Thiếu Dương cố ý an bài vị

trí nhàn kém cho Thiếu Huyên?”

Ngô thị tự giác biết mình lỡ lời: “ Con không phải có ý này, chỉ là nói vị trí này có chút so sánh thoải mái…”

Nàng vừa giải thích càng có vẻ có chút

không tầm thường. Hách Liên Dung nhớ rõ thời điểm lần trước Ngô thị đưa

ra việc phải kiểm tra Thính Vũ Hiên, Vị Thiếu Huyên buột miệng một câu

nói ra chuyện Từ đường bị Ngô thị ngăn lại. Bây giờ nàng không tiếc nói

ra lời nói có thể đắc tội Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm thị, vì cái gì vậy? Phải biết rằng việc trông coi Từ đường rất vất vả, cực dễ bị người khác lên án, lại không chiếm được lợi ích thực tế gì, không giống việc đáng

để Ngô thị tranh nhau làm mới đúng.

“Đừng nhiều lời, đã định như vậy rồi.” Nghiêm thị không cho Ngô thị cơ hội phản đối, đứng dậy: “Mọi người đi dùng cơm đi.”

Ngô thị cắn chặt môi dưới, không nhúc

nhích khỏi chỗ, làm như vô cùng không cam lòng. Lão phu nhân cũng không

nhúc nhích, gõ nhẹ cây gậy chống, nói với Nghiêm thị: “Việc của Thiếu

Dương cũng nhiều, đừng để việc này làm phiền đến nó nữa, chuyện tu sửa

Từ đường…Liền giao cho Thiếu Quân đi.”