Thiếu Phu Bất Lương
Chương 46 : Ước hẹn bốn người (2)
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Hách Liên Dung đứng lên, nhìn hai người từ xa tới gần, biết là không phải cố ý, ngay cả bước chân cũng đều cùng nhịp, lại nhìn thần sắc hai người, đều là dáng vẻ lơ
đãng, bất cần, như hai Vị Thiếu Quân. Hai người lại trao đổi ánh mắt,
lại cùng làm ra vẻ nghiêm túc, biến thành hai Vị Thiếu Dương.
Nghiêm Yên cười, đến gần hai người,
vòng trước vòng sau nhìn nửa ngày, khẽ cắn môi dưới chỉ vào người bên
trái nói: “Đây là nhị biểu ca!”
Hách Liên Dung đi đến cạnh Nghiêm Yên,
nhìn kĩ hai người. Đại khái là thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, dáng người
lại tương đương, nàng căn bản không phân biệt rõ ai với ai, lại không
cam lòng tùy tiện chỉ ra và xác nhận, đột nhiên vươn tay đến, sờ soạng
lên mặt người bên phải.
Người nọ kinh ngạc định tránh đi, Hách Liên Dung cười nói: “Ta cũng đoán đây là Thiếu Dương.”
Nàng vừa nói xong, Vị Thiếu Dương cười
lớn, Vị Thiếu Quân không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ta đã nói rồi,
chơi cái gì mà chơi, liếc mắt một cái người ta đã nhận ra, rõ nhàm
chán.”
Tâm tình Hách Liên Dung thoải mái hơn
cũng quên mất bản mặt hay trưng ra với Vị Thiếu Quân, khẽ cười nói:
“Thật ra ta không phân biệt được, chính là biết nếu ta chạm tay đến
Thiếu Dương nhất định sẽ trốn.”
Đột nhiên vừa nói vừa cười làm cho Vị
Thiếu Quân sửng sốt một chút, hắn dời ánh mắt, không quá tự nhiên đi về
chỗ hạ trại: “Ta cũng sẽ trốn a, ai biết ngươi có phải muốn đánh ta hay
không.”
Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Nghiêm Yên và Vị Thiếu Dương, Hách Liên Dung lại muốn đánh người, chẳng lẽ nàng
thích đánh người chắc? Còn không phải đều bị ép buộc? Bây giờ lại thành
tưởng rằng việc gì ngươi cũng đúng, ít nhất hôm nay có một việc ngươi
sai.”
Vị Thiếu Quân đi đến chỗ Nghiêm Yên
cùng Vị Thiếu Dương. Hách Liên Dung ngồi dưới đất nhìn bóng dáng hắn,
không biết là góc độ vấn đề hay là ngữ khí của hắn vừa rồi quá mức
thuyết giáo, đột nhiên cảm thấy hình tượng hắn cũng rất cao lớn, có điều chính mình sai ở đâu? Hắn muốn nói hắn căn bản không phải một u hồn
sao? Ý nghĩ này chỉ tồn tại một giây đồng hồ trong đầu Hách Liên Dung đã bị nàng hoàn toàn đạp xuống mười tám tầng địa ngục.
Vị Thiếu Quân nói vài câu với hai người kia lại quay lại, đến trước mặt nàng vươn một tay: “Chúng ta trở về.”
“A?” Hách Liên Dung không hiểu ý hắn, nhìn hắn muốn cười đến gập cả lưng nhưng cố nén nhịn, liền đứng lên: “Đi đâu?”
Vị Thiếu Quân giữ chặt tay nàng, không khỏi phân trần: “Về nhà, ta nói với bọn họ ngươi không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi.”
“A?” Hách Liên Dung ngạc nhiên quay đầu nhìn Vị Thiếu Dương cùng Nghiêm Yên đã mất hứng, lại muốn giật tay mình ra nhưng không được liền lấy tay kia đánh vào tay hắn: “ Vì sao nói như vậy? Quá mất hứng?”
Vị Thiếu Quân càng không ngừng kéo Hách Liên Dung tới bên cạnh xe ngựa: “Ngươi không phải muốn tạo cơ hội sao?
Như ngươi mong muốn.”
Hách Liên Dung nóng nảy: “Ngươi tránh ở bên cạnh không hé răng là tốt rồi, làm chuyện dư thừa thế làm gì? Còn
kéo theo ta xuống nước!”
Vị Thiếu Quân kéo Hách Liên Dung ngồi
lên xe ngựa, hướng Thiếu Dương ở xa xa đang chạy đến hô một câu: “Ta
mang xe ngựa đi, các ngươi chơi xong tự mình trở về.”
Rồi sau đó hắn phân phó xa phu( người
đánh xe) lái xe, lùi vào trong xe, nói với Hách Liên Dung vẫn đang trừng mắt nhìn hắn: “Về sau thấy những chuyện như vậy đừng có lại xem vào
nữa, quả thực Việt bang việt vội (anh này chơi chữ ý bảo chị là người
Tây Việt nên quá vội vàng?) . Người Yên Nhi thích không phải Thiếu Dương mà là tướng công u hồn của ngươi !”
“Hả?” Hách Liên Dung hoảng sợ mở to hai mắt, xe ngựa bất thình lình chuyển bánh khiến nàng mất thăng bằng,
nghiêng ngả, lại chật vật ngồi xuống xong: “Hả?”