Thiếu Phu Bất Lương

Chương 45 : Ước hẹn bốn người (1)

Ngày đăng: 22:44 19/04/20


Nghe thấy thanh âm như thế, động tác của Hách Liên Dung chậm một chút, sau đó mới xốc màn xe lên, nhìn Vị Thiếu Quân mang theo vẻ mặt khó chịu đứng ở cách đó không xa, chính là hướng Vị Thiếu Dương ồn ào. Ở bên

người hắn, Nghiêm Yên cầm hai con diều thật dài, cười khẽ, “Thả nhiều

năm như vậy, hiện tới mới nhớ tới việc oán giận, lúc trước nói hàng năm

phải theo giúp muội phóng con diều lại không biết là ai.”

Vị Thiếu Dương cười nói: “Đáng thương

nhất là ta, rõ ràng là người ta đáp ứng muội, lại hàng năm cứng rắn lôi

kéo ta tiếp khách.”

Nghiêm Yên hướng Vị Thiếu Dương cau mũi, “Vậy ca hiện tại trở về đi, muội còn không hiếm lạ đâu!”

Nghiêm Yên hoạt bát sáng sủa như vậy

cùng với tiểu thư ngoan ngoãn trong ấn tượng của Hách Liên Dung khác

nhau một trời một vực, Vị Thiếu Dương cũng có vẻ vô cùng thả lỏng, không giống như ngày thường thường xuyên toàn thân căng thẳng, liền ngay cả

Vị Thiếu Quân, trong thần sắc đều mang theo vài phần tự tại thản nhiên,

này đại khái chính là một loại ăn ý khác biệt của thanh mai trúc mã.

Hách Liên Dung cảm thấy chính mình đến nhầm chỗ, loại không khí bình

thản này là không cần một ngoại nhân như nàng đến phá vỡ.

Hách Liên Dung vươn chân bước xuống đất cũng không phải, không bước xuống cũng không phải, xấu hổ a, cố tình

lúc này Vị Thiếu Dương quay đầu, hướng xe ngựa bên này vẫy vẫy tay, “Nhị tẩu, bên này.”

Vị Thiếu Quân cùng Nghiêm Yên lập tức

đưa ánh mắt lại đây, nhìn thần sắc kinh ngạc của bọn họ, Hách Liên Dung

không nói gì chỉ cười mỉa một chút, tại lúc Vị Thiếu Dương nghĩ tới xem

xét tình huống trước mắt, nhảy xuống xe ngựa, hướng bọn họ nghênh ngang

đi tới.

Nghiêm Yên hướng Hách Liên Dung lộ ra

một nụ cười vừa phải, “Là khuyết điểm của muội, không gọi biểu tẩu cùng

đi, mất công để tam biểu ca nghĩ thay.”

Vị Thiếu Dương thâm ý nhìn Hách Liên Dung, cười khẽ lắc đầu, hướng Nghiêm Yên nói: “Chúng ta đi lấy mấy thứ trên xe xuống.”

Nghiêm Yên không nói gì, cầm con diều

trong tay đưa cho Vị Thiếu Quân, đi theo Vị Thiếu Dương. Hách Liên Dung

lắc lắc đầu nhìn chằm chằm vào bọn họ, thấy bọn họ đi được không xa

không gần, cũng không nói cái gì, mày không khỏi nhăn tít lại.

Vị Thiếu Quân nhìn hành động của Hách
Nghiêm Yên hướng hắn nhăn nhăn cái mũi, “Trước lo cho chính ca đi, nghĩ muốn đuổi muội ra khỏi cửa còn sớm

đâu!” Dứt lời, tim nàng tựa hồ có chút đập mạnh và loạn nhịp, “Cái thời

điểm kia…. Muội nghĩ tới tam biểu ca sẽ thành thân trước…..”

“Yên nhi.” Vị Thiếu Dương đánh gãy lời

nàng, nhìn Hách Liên Dung có chút nghi hoặc, mi mắt khẽ hạ xuống, chỉ

chỉ trên xe, “Ta mang theo xiêm y nga, muốn chơi không?”

Nghiêm Yên nhìn Vị Thiếu Quân vẫn đang buồn bực liên tục gật đầu, “Đã lâu không chơi.”

“Chơi cái gì?” Hách Liên Dung có điểm tò mò.

Vị Thiếu Dương cười cười, lôi kéo Vị

Thiếu Quân đang mang vẻ mặt không muốn đứng lên, Vị Thiếu Quân tức giận

vung tay, “Nhàm chán, không phải không thể tán gẫu?’

Tuy nói vậy, người lại theo Vị Thiếu

Dương đi tới chỗ xe ngựa. Nghiêm Yên nhìn bóng dáng bọn họ che miệng

cười khẽ, lại nói với Hách Liên Dung: “Đợi lát nữa tẩu sẽ biết.”

“Cảm tình của các muội thật tốt.” Hách

Liên Dung đột nhiên nói một câu, loại cảm tình này khiến cho nàng cảm

thấy có chút hâm mộ, so sánh với nhau, nàng tựa hồ có chút cô độc.

“Đúng vậy.” Nghiêm Yên cười nói: “Phụ

mẫu muội chết sớm, lúc năm tuổi liền được bác đưa đến Vị gia, nếu không

có nhị biểu ca cùng tam biểu ca, muội sẽ không thể vui vẻ như vậy.”

Hách Liên Dung gật gật đầu, cảm giác

người đang ở dưới mái hiên nhừ người ta nàng đã có thể trải nghiệm, nếu

không có Tiền Kim Bảo, có lẽ, ngày tháng của tháng sẽ ảm đảm không thấy

ánh sáng.

Một lát sau, Nghiêm Yên cười khẽ ra tiếng, “Đến đây.”

Hách Liên Dung ngẩng đầu, kinh ngạc

nhìn hai thân ảnh đang đi về phía này, quần áo cùng trang sức, dung mạo

dáng người đều giống nhau.

Nghiêm Yên cười nói: “Nhị biểu tẩu, tẩu đoán người nào là nhị biểu ca, người nào là tam biểu ca?”