Thiếu Phu Bất Lương
Chương 49 : Tranh chấp Từ đường (3)
Ngày đăng: 22:44 19/04/20
Hách Liên Dung liền cảm thấy như cả bầu trời sao đang bay vòng vòng trước mặt, vừa định lấy tay khua đi, hai
phiến nóng bỏng mềm như cánh hoa liền áp lên môi nàng, nhẹ nhàng hút.
Đầu óc lúc đầu hơi hỗn độn giờ lại biến thành mơ mơ hồ hồ, ngơ ngác ngửa đầu quên cả đáp lại, chỉ cảm thấy hơi thở phả trên mặt mình ngày càng
nóng, lực đạo hút trên mặt cũng ngày càng mạnh, một đầu lưỡi linh hoạt
len vào trong, đang muốn triền miên cùng nàng. Hách Liên Dung đột nhiên
gục đầu xuống, dấu vết lưu lại làm cho nàng lo lắng liếm liếm đôi môi,
rồi sau đó lấy hai tay nhẹ nhàng níu cổ, nỉ non một tiếng : « Thật
ngọt. »
Đỉnh đầu có người cười nhạo một tiếng,
ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ mất mát của Vị Thiếu Quân lại nâng sát đến
khuôn mặt nàng, đụng chạm ấm áp khiến người ta say mê, Hách Liên Dung
khép mi lại, thỏa mãn thở nhẹ nhàng. Đang lúc khôi phục thần trí lại, mí mắt Hách Liên Dung giật giật, mở mắt, trong mắt còn men say mơ hồ :
« Ngươi là…Vị Thiếu…Quân ? »
Vị Thiếu Quân không trả lời cũng không
kiên nhẫn giữ chặt gáy nàng, đôi môi lại áp lên, không cho nàng thời
gian hỏi. Hách Liên Dung thở dốc một chút, giãy dụa quay đầu đi khiến nụ hôn tinh tế, nhẹ nhàng rơi xuống cổ nàng : « Vị Thiếu Quân, ta chán
ghét ngươi. »
Động tác của Vị Thiếu Quân dừng lại,
tay hắn giữ lấy mặt nàng, mạnh bạo đối diện với nàng : « Phản ứng vừa
rồi của ngươi cũng không giống như chán ghét ta ! »
Hách Liên Dung đảo đảo mắt : « Ta còn
tưởng là Brad Pitt… » Nàng nói xong đẩy mặt Vị Thiếu Quân ra, lắc lắc
lắc lắc đứng lên, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn không phân rõ đâu là hướng về Thính Vũ Hiên, tùy
tiện chọn một hướng, chưa đi được hai bước liền bị một lực mạnh mẽ kéo
quay lại, người bị áp lên một hòn giả sơn, không thể động đậy.
« Bố Pit là ai ? » . Vị Thiếu Quân nắm
chặt cằm Hách Liên Dung, nghiến răng nghiến lợi, căn bản cũng không cho
nàng cơ hội trả lời, lại một lần nữa cúi đầu, che lại làn môi mềm mại
như cánh hoa. Môi Hách Liên Dung bị hắn ngấu nghiến đến phát đau, rên rỉ giãy dụa, lại bị Vị Thiếu Quân giữ chặt đầu cắn vào tai, hơi thở vô
thức phả vào tai làm thân mình nàng căng cứng, không chịu được cảm giác
kích thích run rẩy, tránh cũng không tránh được, chỉ có thể nức nở, như
thể một con mèo nhỏ bị người ta khi dễ (= bắt nạt, làm khó).
Sau đó thì sao ? Hách Liên Dung không
nhớ gì cả, nằm ở trên giường, đầu đau như muốn nứt ra. Trên thực tế
chuyện trước đó nàng cũng không muốn nhớ lại, chỉ nhớ rõ mình bị Vị
Thiếu Quân khi dễ, khi dễ đến chết.
« Đáng giận a ! » Hách Liên Dung rên rỉ một tiếng, day day thái dương, này hôm qua rốt cục là uống cái rượu
gì ? Tác dụng chậm lại mạnh như vậy ? Nhìn nhìn trên giường, may mắn chỉ có một mình nàng, xiêm y cũng coi như chỉnh tề, nếu không bây giờ nàng
muốn nhảy sông tự vẫn.
Đại khái nghe được động tĩnh của nàng,
Bích Liễu từ ngoài cửa cẩn thận đi vào, thấy Hách Liên Dung ngồi ở bên
giường, nhẹ nhàng thở ra, vội đẩy cửa mà vào, vội vàng sai bảo nha hoàn
rửa mặt chải đầu cho Hách Liên Dung.
Hách Liên Dung lại thật sự quay về giường : « Ta còn phải ngủ tiếp… »
Bích Liễu kéo nàng lại, vừa giúp nàng đi hài vừa vội la lên : « Lão phu nhân cho gọi thiếu phu nhân đến. »
Hách Liên Dung lại day day trán: “Có nói việc gì không ? »
Bích Liễu lắc đầu, thu xếp tìm xiêm y
cho nàng, lại phân phó nha hoàn thừa dịp lúc Hách Liên Dung rửa mặt chải lại búi tóc hôm qua chưa kịp tháo.
Hách Liên Dung bật cười : « Cũng không cần vội đến như vật đi ? »
« Thiếu phu nhân, người nhìn xem đã đến giờ nào rồi, lão phu nhân đã phái người đến thúc giục vài lần. »
thật cẩn thận. »
Ba người, nói ba chuyện, nhưng từ mấu chốt vẫn là…Từ đường, từ đường…Từ đường.
Theo như vậy, nhớ lại lời nói của lão
phu nhân, Hách Liên Dung đột nhiên hiểu được ý tứ của bà : việc tu sửa
Từ đường đừng để người khác can thiệp, tình huống không hay xảy ra liền
sớm báo lại.
Tình huống ? Là tình huống gì ?
Thái độ của lão phu nhân cường ngạnh
(mạnh mẽ, nganh ngạnh), đại phu nhân không cho người ta cự tuyệt, hiện
tại Ngô thị lại nhún nhường, hòa hảo một cách kì quá ? Vậy Từ đường Vị
gia rốt cuộc có ma lực gì khiến người ta tranh đoạt đi làm việc này ?
Hách Liên Dung cân nhắc, đột nhiên nhớ đến một câu, mơ mơ hồ hồ như là
Vị Thiếu Quân nói : « Vì nhà chúng ta có đồ vật này nọ, ngươi sẽ sớm
hiểu được. »
Hắn nói ‘sớm hiểu được’ chính là chỉ
hôm nay ? Hắn biết nếu mình tiếp nhận chuyện Từ đường sẽ mang tới sự chú ý từ ba phía, cho nên sáng sớm chạy đi, để lại mình nàng nhận khảo
nghiệm ? Thật sự là một tên u hồn, rõ ràng là chuyện của hắn…Chậm đã,
Hách Liên Dung tạm thời thu lại xúc động mắng chửi, lại nghĩ kĩ câu nói
kia, nhà chúng ta có đồ vật này nọ ? Vị phủ…Đồ vật này nọ ? Ở Từ đường ?
Đến cùng là vật gì ? Là vật gia
truyền ? Vô lý, Vị lão gia không phải đột tử, tất cả có lẽ đã giao thác
cho Vị Thiếu Dương. Cho dù không giao lại, Vị Thiếu Huyên quản lý Từ
đường nhiều năm, Ngô thị hẳn đã hoài nghi, sớm bảo Vị Thiếu Huyên đi
tìm, cần gì phải chờ tới bây giờ ?
Hách Liên Dung đang trầm tư, Bích Liễu lại vội vàng chạy vào : « Thiếu phu nhân… »
Hách Liên Dung nhức đầu, kêu ca một tiếng : « Là ai đến đây ? »
Bích Liễu chỉ vào ngoài cửa nói : « Nhị thiếu gia sai người mang đến một cái thùng, nói là đưa cho Thiếu phu nhân. »
Hách Liên Dung liền bỏ nghi hoặc trong
lòng, đi ra ngoài cửa, thấy trong viện đặt một cái thùng cao đến nửa
thân người. Hách Liên Dung cau mày đi vòng quanh thùng hai vòng nhưng
không có ý định mở ra. Tên u hồn này không biết nghĩ ra cái chiêu trò gì để dọa nạt nàng đây ?
Đang muốn sai người bê thùng đi, bên
trong đột nhiên truyền đến tiếng phịch phịch, dọa Hách Liên Dung nhảy
dựng, vẫn là thứ còn sống ? Sắc mặt Bích Liễu hơi trắng bệch, đứng sát
vào Hách Liên Dung, tìm người mang gậy đến mở thùng.
Hách Liên Dung cũng không ngăn cản, nói thật, nàng cũng bắt đầu tò mò Vị Thiếu Quân mang tới vật gì ? Nha hoàn
mang gậy gộc tới, Bích Liễu khẩn trương nhìn Hách Liên Dung, Hách Liên
Dung gật gật đầu, Bích Liễu liền đứng xa xa lấy gậy đẩy nắp thùng ra.
Trong nháy mắt, Hách Liên Dung đột nhiên sinh ra ý tưởng…Không phải tên u hồn kia nấp mình trong thùng, muốn hù dọa nàng đi…
‘Ba’ một tiếng, cùng với tiếng mở
thùng, một cái bóng đen nhảy ra, mấy nha hoàn kinh hô một tiếng, không
có nghe thấy giọng nói của Vị Thiếu Quân, lại nghe thấy mấy tiếng chó
sủa, nhìn đến chỗ phát ra thanh âm, một con chó màu vàng đứng ở trong
viện phát tiết nỗi buồn bị nhốt trong thùng. Sợ bóng sợ gió một hồi, đưa con chó này đến làm gì ? Hách Liên Dung dễ dàng tha thứ không mắng mỏ,
Bích Liễu kêu lên một tiếng : « Thiếu phu nhân, người xem trên người
nó… »
Hách Liên Dung cẩn thận nhìn lại con chó kia, trên lớp lông vàng viết ba chữ to bằng mực nước…
« Bố …Pit ? » Hách Liên Dung ngơ ngác hỏi Bích Liễu : « Là ai ? »